Chương 48

Quý Xương Minh lắc đầu nói: “Nàng cứu như thế nào? Sau khi cứu còn phải chăm sóc cẩn thận, chúng ta không có điều kiện để làm việc đó.”

Thẩm Tuệ Tâm thở dài, không nói chuyện nữa.

Đây là bọn họ lần đầu tiên bọn họ thực sự đối mặt với bi kịch sau khi xuyên qua.

Trước đó thì bị bắt, may mắn là chỉ bị lưu đày chứ không mất mạng.

Chưa thực sự cảm nhận được thế nào gọi là mạng người như cỏ rác.

Nhưng lần này, bọn họ thật sự nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được.

Ngay cả chóp mũi cũng phảng phất mùi máu tanh không thể bỏ qua được.

Quý Tinh Nhiên hơi buồn nôn.

Theo bản năng, nàng lấy túi thơm của Quý Song Nhi ra đặt dưới mũi, lúc này mới thoải mái hơn một chút.

Nhóm quan binh đang kiểm kê nhân số.

Ba người Quý Tinh Nhiên vội vàng đi xuống.

Có hơn ba trăm sáu mươi người bị lưu đày, có mười mấy người chạy trốn trong lúc hỗn loạn và bảy, tám người chết.

Thẩm Tuệ Tâm nhỏ giọng nói: “Mấy người đó bị thương nặng, có lẽ cũng không thể sống nổi.”

Không có điều kiện cứu chữa, chắc chắn là không thể sống tiếp.

Quả nhiên, sau khi quan binh lần lượt kiểm kê, số người chết đã tăng lên mười hai người.

Hơn mười người chạy trốn đã có mấy người bị bắt lại.

Cuối cùng chỉ còn lại ba trăm bốn mươi bảy người.

Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Mấy người chạy trốn bị quan binh bắt lại và trói cũng những kẻ gây rối.

Bắt tất cả bọn họ quỳ xuống đất.

“Chạy sao? Các ngươi cho rằng các ngươi có thể chạy đi đâu?”

“Không có hộ tịch và lộ dẫn, các ngươi không thể đi qua quan đạo! Không thể vào trong thành!”

“Muốn chạy vào trong núi sao? Không có cửa đâu!”

“Biết trước là đám phạm nhân các ngươi không an phận, thôn trưởng, lý trưởng ở các nơi đều đã được quan phủ thông tri và cảnh cáo.”

“Bất kỳ ai nhìn thấy người lạ mặt đều phải báo quan. Nếu chạy trốn hoặc phản kháng, có thể gϊếŧ chết ngay tại chỗ.”

Cả nhà Quý Tinh Nhiên quỳ trong đám đông, bọn họ cúi đầu nghe quan binh quát mắng và dạy dỗ.

Quan binh nói: “Lưu đày đến Kinh Thạch Đạo, tuy khổ nhưng vẫn còn một con đường sống.”

“Lưu đày năm năm, mười năm, nếu lập được công, có thể thoát tội tịch, vẫn có cơ hội làm lại từ đầu.”

“Bây giờ các ngươi chạy trốn thì được gì? Muốn đối nghịch với quan binh sao? Muốn làm loạn sao? Chúng ta có thể trực tiếp chém chết các ngươi.”

“Đường sống không đi mà lại đi tìm đường chết! Bây giờ phải cho các ngươi biết lợi hại là như thế nào.”

Vừa nói, hắn vừa thẩm tra và đối chiếu thân phận, tên tuổi, tướng mạo và vóc dáng của từng người một.

Lập tức chém chết.

Giờ khắc này, Quý Tinh Nhiên cảm thấy còn sợ hãi hơn trước.

Cả người nàng lạnh toát.

Không ngăn được từng trận run rẩy đang dâng lên.

Đám quan binh giơ tay chém xuống, một cái đầu người lăn đến trước mắt Quý Tinh Nhiên.

Quý Tinh Nhiên nhìn chằm chằm không chớp mắt, hô hấp bị đình trệ.

Quý Xương Minh vội vàng che lại đôi mắt của nàng lại: “Nhiên Nhiên, đừng nhìn!”

Thẩm Tuệ Tâm ôm ngực, vô cùng khó chịu.

Mặc dù bà đã quen nhìn thấy máu, nhưng mà chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy trực tiếp như vậy.

Không biết là ai trong đám đông “Ọe…” một tiếng nôn ra.

Sau đó, mọi người giống như mắc bệnh truyền nhiễm, mấy chục người liên tục nôn ọe.

Vốn dĩ Quý Tinh Nhiên và Thẩm Tuệ Tâm có thể nhịn được.

Nhưng nghe âm thanh vang lên liên tục ở bên cạnh, bức tường phòng thủ bị phá vỡ, “Ọe…” một tiếng nôn theo.

Quá đáng sợ!

Quá tàn nhẫn!

Quá ghê tởm!

Coi mạng người như cỏ rác.

Nói chết là chết.

Nói gϊếŧ là gϊếŧ.

Đây là sự tàn khốc của triều đại này sao?

Quý Tinh Nhiên hoảng sợ, không còn cảm thấy vui mừng khi đổi lấy bàn tay vàng sau khi xuyên không nữa.