Chương 47

Nàng thu thập tất cả những chiếc xương cá thích hợp để làm lưỡi câu và kim xương cá.

Sau đó, ba người tiếp tục sắp xếp hai người ngủ một người gác đêm, nhanh chóng nghỉ ngơi để khôi phục thể lực.

Quý Hiển Vinh không cho mọi người có nhiều thời gian nghỉ ngơi.

Gần như ngay vào lúc Quý Tinh Nhiên nhận được thông báo qua 0 giờ và [ Điểm sinh tồn +1 ] , nàng đã bị đánh thức bởi một tiếng thét chói tai.

Quý Xương Minh vẫn luôn tỉnh táo, ông lập tức kéo thê tử và nữ nhi dậy: “Nhanh lên, đến phía sau cái cây đó, trèo lên cây! Trước đó, ta đã đặt một vài thanh xiên gỗ trên đó.”

Trong ba lô trong không gian vẫn còn một vài thanh không có hình dạng cố định.

Quý Tinh Nhiên và Thẩm Tuệ Tâm không nói lời nào, lập tức chạy đến nơi mà Quý Xương Minh đã sắp xếp tốt.

Trong khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng thì ba người nhà họ Quý đã ngồi xổm trên cây đại thụ.

Dựa vào tán cây rậm rạp để ẩn nấp, yên tĩnh quan sát biến động.

Trong lúc đó cũng có người chạy đến chỗ bọn họ, dưới sự hoảng loạn cũng muốn trèo lên cây.

Quý Xương Minh lập tức cầm xiên gỗ chĩa về phía người đó: "Cút!"

Ông không ngại người khác học bắt cá giống mình.

Nhưng mà ông tuyệt đối không cho phép lãnh địa an toàn của mình bị người ngoài xâm phạm.

Có người chạy tới bị vũ lực của ba người bọn họ uy hϊếp, lập tức rời đi.

Cũng có một số kẻ lộ ra vẻ mặt oán hận, nhưng mà không thể kéo dài thời gian nên chỉ có thể chạy đến chỗ khác để trốn.

Đây là lần đầu tiên Quý Tinh Nhiên nhìn thấy hình ảnh máu thịt va chạm như vậy.

Còn kinh khủng hơn so với phim ảnh.

Các cảnh quay của phim luôn tập trung vào nhân vật chính bất tử hoặc là khoảnh khắc hy sinh đầy nổi bật của vai phụ.

Phóng đại tình cảm và niềm vui, bỏ qua máu tươi và sự tàn ác chân chính.

Mà lúc này, Quý Tinh Nhiên cảm thấy tất cả bốn phương tám hướng đều là những tiếng kêu gào thảm thiết.

Trong tầm mắt, một hòn đá to bằng nắm tay đập vào đầu một người, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.

Lá gan của Quý Tinh Nhiên cũng khá lớn.

Nhưng mà giờ khắc này vẫn không chịu nổi mà phát run.

Thẩm Tuệ Tâm và Quý Xương Minh nắm chặt tay của Quý Tinh Nhiên: “Đừng sợ, cha mẹ đang ở đây.”

Vào thời khắc nguy cấp, bọn họ còn quên mất là phải xưng cha nương.

Trận bạo loạn giằng co hơn một canh giờ.

Đúng như những gì mà Quý Xương Minh dự đoán.

Đám người Quý Hiển Vinh thanh thế lớn nhưng mưa lại nhỏ.

Bọn họ lôi kéo được rất nhiều người, nhưng mà xiềng xích nặng nề khiến cho hành động của bọn họ trở nên chậm chạp.

Còn có tiếng xích sắt va chạm vang lên rõ ràng.

Còn quan binh thì đúng như suy đoán của Quý Tinh Nhiên, bọn họ đã sớm chuẩn bị.

Không chỉ mang theo giáo có mũi sắt, mà còn mang theo roi đính gai.

Quan binh nhanh chóng khống chế trận bạo loạn.

Có bảy, tám người chết.

Thi thể bị vứt ngang dọc trên mặt đất.

Có tổng cộng ba mươi ba tráng hán và mười mấy bà tử còn sống, bọn họ bị đánh đến mức gào khóc thảm thiết.

Muốn chạy cũng không chạy nổi.

Từng người bị đánh đến mức quỳ xuống đất xin tha.

Quý Tinh Nhiên bịt tai lại, một lúc sau mới dần dần bình tĩnh lại.

“Thê thảm quá!”

Quý Xương Minh lạnh lùng nói: “Là quá ngu ngốc.”

Không khiến bọn họ nhẫn nhục chịu đựng và nuốt giận.

Nhưng không nhìn rõ thế cục đã phản kháng một cách mù quáng thì có khác nào đi tìm chết?

Thẩm Tuệ Tâm là một vị bác sĩ, lúc này bà cảm thấy có chút không đành lòng.

“Nếu như bây giờ cứu… Có lẽ còn có thể giữ được một mạng.”