Chương 40

Nhưng mà bà ta thực sự cũng rất sợ hãi khi nhi tử muốn làm gì đó.

Một nhóm lão nhân, phụ nhân và hài tử, không thể không có nam nhân bảo vệ.

May mắn là nhi tử có bản lĩnh, đã tìm được một người bảo vệ bà ta.

Người có thể nghe lời của nhi tử, có lẽ chính là tùy tùng hoặc hạ nhân trước đây của nhi tử.

Vì vậy, thái độ của Tôn lão thái vô cùng kiêu căng, ngạo mạn.

Nhưng mà bây giờ người ta nói gì?

Rất xin lỗi, không thể chăm sóc được, xin ngài cứ tùy ý?

Đây có nghĩa là không bảo vệ bọn họ nữa!

Vậy đến khi mấy người Quý Hiển Vinh đánh nhau cùng quan binh thì bọn họ làm thế nào?

Tôn lão thái vội vàng kéo tay tôn nữ.

“Tại sao các ngươi lại không chăm sóc chúng ta? Các ngươi đã đồng ý rồi!”

Vốn dĩ Quý Xương Minh không muốn so đo với nữ nhân và hài tử.

Nhưng mà thấy thê tử tức giận, tất nhiên là ông lập tức đứng dậy.

“Lời này của lão thái thái không ổn, chúng tôi không được lợi gì của các ngươi, cũng không lấy của các ngươi thứ gì, xuất phát từ đạo nghĩa nên giúp đỡ chăm sóc lão nhân và hài tử cũng không sao.”

“Nhưng mà lão thái thái vừa đến đã khiến phu nhân của ta tức giận, phu nhân của ta không muốn để các ngươi ở lại đây, tất nhiên ta cũng không thể giữ các ngươi lại, mời trở về cho…”

Tôn lão thái trừng mắt: “Một đại nam nhân như ngươi, chẳng lẽ lại để một nữ nhân dắt mũi sao?”

Quý Dương thị hơi cúi đầu xuống.

Rõ ràng là cảm thấy khó chịu khi nghe những lời này của Tôn lão thái.

Quý Xương Minh kinh ngạc nói: “Ôi, tại sao lại không? Chẳng lẽ ta không nghe lời phu nhân của mình, mà lại đi nghe lời một bà lão điên không quen biết sao?”

Tôn lão thái tức giận quát: “Ngươi nói ai là bà lão điên?”

Bà ta đẩy Quý Song Nhi ra, chuẩn bị khóc lóc la lối om sòm.

Quý Song Nhi vội vàng ôm Tôn lão thái lại, vừa khóc vừa nói: “Nãi nãi, con xin người! Đừng gây sự nữa! Chúng ta thành thật ngồi đợi có được không?”

Quý Dương thị cũng tức giận đến mức không nói lên lời.

Người ta thường nói nhà có người già giống như có báu vật.

Tại sao bà ấy lại đến đây, lại còn vớ phải một bà bà chuyên gây họa như vậy?

Nếu không phải do bà bà xúi giục thì phu quân Quý Hiển Vinh của bà ấy cũng không tích cực đi đối đầu với quan binh như vậy.

Phu quân của bà ấy có bao nhiêu năng lực chứ?

Lại dám đối chọi với quan binh!

Quý Dương thị thật sự không thể chịu nổi.

Nhưng mà từ nhỏ bọn họ đều tuân theo đạo lý chữ hiếu lớn hơn cả trời.

Vì vậy, cho dù giờ khắc này trong lòng Quý Dương thị hận Tôn lão thái đến mức nào cũng không thể tranh cãi với bà ta trước mặt người khác.

Quý Dương thị chỉ biết ôm hài tử vào trong ngực, sau đó quỳ xuống.

“Nương, con cầu xin người, chúng ta an phận chờ Hiển Vinh trở về, được không?”

Tôn lão thái chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Ta là vì cái gì? Còn không phải vì để Vân Nhi và Bảo Nhi được ăn thịt sao?”

Quý Song Nhi cũng cúi đầu xuống.

Đối mặt với nhi tức và tôn nữ đang quỳ trước mặt, cùng với tôn tử đang quỳ xuống theo, Tôn lão thái chỉ có thể nhịn xuống.

“Hừ! Các ngươi muốn đuổi chúng ta đi, đúng không? Vậy chúng ta càng không đi! Ta sẽ ngồi ở đây!”

Tôn lão thái nói với gia đình Quý Tinh Nhiên.

Quý Tinh Nhiên bật cười.

Tất cả mọi người đều đang ở trong cảnh màn trời chiếu đất, bà thích ngồi ở đây thì cứ ngồi ở đây đi.

Liên quan gì đến chúng ta?

Dù thế nào thì chúng ta cũng không chia thức ăn cho các ngươi, vậy là được!

Tôn lão thái yên tĩnh lại.

Lúc này, Quý Dương thị mới ôm hài tử đến chỗ bọn họ tạ lỗi: “Thật sự xin lỗi, bà bà của ta không biết nói chuyện… Ta thay bà ấy tạ lỗi với các người, đa tạ các người đã chiếu cố.”

Quý Xương Minh không nói lời nào.