Chương 41

Thứ nhất là để tránh bị hiểu lầm.

Thứ hai là chỉ cần nhìn Tôn lão thái là biết tên Quý Hiển Vinh đó không làm nên chuyện.

Người tự đại như vậy thì có thể có kế hoạch tốt gì.

Sợ rằng chỉ là đồ ăn đặt trên thớt bị quan binh băm chặt mà thôi.

Trong lòng Quý Dương thị cũng bất đắc dĩ, biết bà bà của mình khiến người khác chán ghét, bà ấy muốn đền bù như thế nào cũng không được.

Bà ấy nhìn thoáng qua Thẩm Tuệ Tâm đang nướng cá, giọng điệu chân thành nói: “Vừa rồi nói đến thuê lưới đánh cá… Thẩm phu nhân, xin hỏi thuê như thế nào?”

Quý Tinh Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quý Dương thị.

Chỉ thấy Quý Dương thị cực kỳ gầy, gương mặt hốc hác.

Có lẽ là vì tiểu nhi tử còn ở trong tã lót, đang cần bú sữa.

Quý Song Nhi cũng vậy, gầy trơ xương, sợ rằng một cơn gió cũng có thể thổi bay cô bé.

Đây cũng không phải là gầy do bị đói mấy ngày.

Còn Tôn lão thái, Quý Hiển Vinh và Quý Vân thì ngược lại, khí sắc của bọn họ tốt hơn nhiều.

Vừa nhìn là biết cuộc sống thường ngày của Quý Dương thị và Quý Song Nhi như thế nào.

Thẩm Tuệ Tâm nghe Quý Dương thị nói thuê, trong lòng thầm nghĩ người này còn hiểu chút đạo lý.

Bà nói: “Đừng nói thuê hay không thuê, ta cho các ngươi mượn, nhưng mà nếu như các ngươi làm hỏng thì lấy đai buộc trán của lão thái thái để bồi thường, được không?”

Quý Dương thị trở về bàn bạc với Tôn lão thái, Tôn lão thái đồng ý.

Cũng không phải là bà ta muốn đồng ý. Mà là trên người năm người bọn họ, cũng chỉ có đai buộc trán là ít vải nhất.

Bà ta không nỡ đưa y phục hay gì đó cho Thẩm Tuệ Tâm.

Chỉ có thể lấy đai buộc trán.

Nhưng cả nhà Quý Tinh Nhiên lại cảm thấy, lấy một chiếc lưới đánh cá bằng dây leo chỉ dùng được vài lần là hỏng, để đổi một chiếc đai buộc trán làm từ mấy lớp vải chắc chắn.

Đáng giá!

Sau khi lấy được đai buộc trán, Thẩm Tuệ Tâm bắt đầu tháo nó ra.

Loại đai buộc trán này dài bằng nửa vòng đầu.

Được làm bằng cách xếp chồng các lớp vải lên nhau, rộng ở giữa và hẹp ở hai đầu.

Có hai sợi dây ở phần đuôi, có thể buộc lại một cách dễ dàng.

Thẩm Tuệ Tâm cắt từng đường kim mũi chỉ và tháo ra, phát hiện nguyên liệu làm chiếc đai buộc trán này dài tận hơn hai mét.

Chiều rộng sau khi tháo ra cũng được gần nửa mét.

Quý Tinh Nhiên nhìn thấy vậy thì nói: “Thứ này rất tốt, nương, chúng ta có thể sử dụng làm gì ạ?”

Thẩm Tuệ Tâm cũng rất hài lòng, bà cười nói: “Không phải lúc trước con nói lỗ thủng của giỏ mây rất to, trái cây nhỏ dễ bị rơi mất nên phải tìm lá cây để lót dưới đáy sao?”

Thẩm Tuệ Tâm ra hiệu cho Quý Tinh Nhiên: “Lát nữa chúng ta xé miếng vải này ra và lót ở dưới giỏ, như vậy sẽ không bị rơi đồ.”

Quý Tinh Nhiên tưởng tượng, đây đúng là một ý kiến hay.

Nàng nói: “Chiếc gùi kia chúng ta cũng làm như vậy đi ạ, lót một miếng vải ở dưới gùi, đúng rồi, dây đeo gùi cũng có thể đổi thành vải, như vậy sẽ chắc chắn hơn một chút.”

Khi nào gùi bị hỏng thì cũng có thể tháo vải lót và dây đeo ra để thay.

Thẩm Tuệ Tâm gật đầu: “Được.”

Quý Tinh Nhiên sốt ruột muốn thử: “Nương, người dạy con khâu vá nhé!”

Thẩm Tuệ Tâm liếc mắt nhìn Quý Tinh Nhiên một cái…

Một đại cô nương như Quý Tinh Nhiên ở thời hiện đại, có ai biết may vá?

Quần áo, giày và tất đều là dùng đến khi vứt vẫn chưa hỏng, hoàn toàn không có cơ hội học khâu vá.

Nàng học thứ này để làm gì…

Thẩm Tuệ Tâm đột nhiên nghĩ tới.

Chẳng lẽ là điều mà bà đang nghĩ tới?

Quý Tinh Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng vậy, chính là điều mà người đang nghĩ đến.

Thẩm Tuệ Tâm hít một hơi thật sâu và bắt đầu dạy Quý Tinh Nhiên.

Bước đầu tiên, làm kim.