Chương 2

Vương Thải Hà lo lắng đến mức tim cũng ngừng đập, nhìn thấy bộ dáng của đứa con thứ ba liền giận sôi máu: “Mẹ còn chưa có chết đâu, không cần ngồi ở chỗ này khóc tang, đi ra ngoài đi.”

“Con không đi, con muốn ở lại với vợ mình.” Mục Kế Đông khóc thảm thiết rồi nắm chặt tay vợ mình không chịu buông.

Vừa rồi nghe bảo tình huống không tốt, cho nên vội vàng xông vào trong nhà, có đuổi cỡ nào cũng không chịu đi.

Mục Kế Đông lau nước mắt, đang yên đang lành sao lại khó sinh?

Ông trời ơi, ông mau hiển linh để cứu vợ và con của con đi.

Chủ nhiệm hội phụ nữ rửa sạch tay, vẻ mặt ủ rũ đi vào, vén tấm chăn che nửa người dưới của Lâm Ngọc lên, cẩn thận sờ nắn, hình dáng tròn trịa giống như mông trẻ con.

“Đổi rồi!”

“Mau nhìn kìa!”

Dưới ánh mắt của mọi người, cặp mông tròn trịa kia chậm rãi xoay người, mông hướng lên trên còn đầu hướng xuống dưới, mấy người phụ nữ đỡ đẻ cũng không dám chớp mắt, đây là do đứa trẻ tự mình thay đổi vị trí ư?

Vài người cảm thấy có cơ hội, Vương Thải Hà vỗ mạnh vào lưng con trai mình rồi nói: “Bảo vợ con cố gắng dùng sức một chút, đứa trẻ sắp ra rồi.”

Mục Kế Đông lau nước mắt hỏi: “Thật sao?”

Vào lúc quan trọng này, Vương Thải Hà đá một chân vào người hắn rồi gầm lên: “Mau đi!”

Lâm Ngọc đổ mồ hôi đầm đìa, cô ấy nghẹn một hơi rồi cố gắng dùng sức, mặt cũng đỏ bừng lên, dường như nhóc con trong bụng cảm thấy nghỉ đủ rồi liền mười phần phối hợp chui ra bên ngoài.

.....



Tại sao lại nói như vậy, bởi vì Lâm Ngọc quá gầy, trên bụng có một tầng thịt mỏng, khi đứa trẻ đạp mạnh một cái có thể nhìn thấy dấu chân nhỏ một cách rõ ràng.

Lâm Ngọc chỉ cảm thấy nửa người dưới đau đến mất cảm giác, biu~ một tiếng, bé con liền trượt ra ngoài, những người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm.

“Là một bé gái!”

“A, đứa nhỏ này trông trắng trẻo thật đấy, nhìn đã thấy có da có thịt rồi!”

Thời buổi này rất khó khăn, người lớn còn không được ăn no bụng, đứa nhỏ sinh ra nặng bốn năm cân đã là tốt lắm rồi. Bé gái này chắc khoảng sáu bảy cân, béo ú như vậy chả trách lại khó sinh.

Vương Thải Hà bất ngờ vỗ một phát vào mông cháu gái, cô bé liền bật khóc oa oa.

Mục Kế Đông chắc chắn là mẹ mình muốn trút giận lên con gái cho bõ tức, mông nhỏ của cô bé liền đỏ bừng, vừa nhìn đã đau lòng không thôi. Chủ nhiệm phụ nữ vừa quấn xong tã cho đứa bé là hắn liền ôm bé con vào trong tay, không cho mẹ mình chạm vào.

Vương Thải Hà bị hành động này của con trai chọc tức, tiểu tử này tưởng bà ác độc như vậy ư, còn trút giận lên một bé gái mới sinh?

Tiếng khóc của đứa nhỏ trong phòng rất lớn, người bên ngoài đều cười, nói đứa bé khóc to như vậy nhất định rất khỏe mà không bị nghẹn.

Mọi người đều hùa theo mà khen, kẻ xướng người họa không ngừng, tiếng khóc của bé con trong phòng đột nhiên dừng lại, bầu trời lập tức bị mây đen bao phủ, những hạt mưa to bằng hạt đậu kèm theo tiếng sấm liên tục rơi xuống.

“Trời ơi, mưa rồi!”

“Ha ha ha ha, hạn hán sắp kết thúc rồi!”

“Chú Quý à, cháu gái của chú thật may mắn!” Mục Giải Phóng sợ xảy ra chuyện gì nên chạy đến để xem tình hình, không ngờ vừa mới tới thì đứa nhỏ ra đời, lúc đứa nhỏ khóc thì trời cũng mưa như trút nước.

Người nhà quê chỉ biết nhìn trời mà ăn cơm, trong lòng thường kính sợ những chuyện không thể giải thích này, không nói gì mà lao vào trong mưa, một lúc sau lại đem tới hai quả trứng cho vợ của Mục Kế Đông.