Chương 1

Ngày 7 tháng 8 năm 1960, lập thu!

Mùa thu nước đổ, lúa chín. Kể từ năm ngoái, hạn hán đã lan rộng khắp cả nước, thôn Mục gia dựa vào những ngọn núi cao phía sau mới miễn cưỡng trồng được một số cây lương thực, cẩn thận chăm sóc chờ đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, sản lượng giảm sút cũng là điều khó tránh khỏi.

Nắng trưa gay gắt thiêu đốt mặt đất, ve sầu trên cây cũng không kêu ra tiếng vì quá nóng, con rạch nhỏ dưới gốc cây gần cạn nước, ruộng lúa bên sông cũng cạn khô. Gương mặt những người nông dân lấm tấm mồ hôi vì nắng nóng, nhưng bọn họ vẫn không chịu ra gốc cây đứng cho mát, vài lão nông dân còn rủ nhau đếm số lúa ở trên tay.

“Mục Thủy Ngưu, trong tay ông có bao nhiêu bông lúa vậy?”

“Nhiều bông lúa nhưng đa số toàn là vỏ rỗng, đoán chừng thu hoạch chỉ bằng một nửa năm vừa rồi thôi.” Mục Thủy Ngưu là một kế toán già ở trong thôn, đã hơn năm mươi tuổi, có bằng tốt nghiệp tiểu học, trong đám người này, ông ấy là người giỏi tính toán nhất.

Mục Quý niết một hạt thóc bỏ vào trong miệng rồi cắn một cái, nhổ ra liền trông thấy lớp vỏ trấu màu xanh vàng, nhai một hồi liền cảm thấy có chút vị ngọt.

Đại đội trưởng Mục Giải Phóng buồn bã thở dài: “Khi lúa bị chết nước sông còn không sâu đến chân tôi. Làm sao mà có đủ xi măng? Không có cách nào để trồng được cả.”

Mục Thủy Ngưu lên tiếng: “Chỗ chúng ta vậy là cũng khá lắm rồi, ít ra năm nay còn có thu hoạch, năm trước nhiều ruộng ở chỗ khác đều khô nứt.”

“Được rồi, con trai đừng ở chỗ này nữa, mau về đi!”

Đi tới sông để rửa sạch bùn đất dính trên chân, mấy người nhìn lên bầu trời trong xanh, hôm nay là đầu thu mà một giọt mưa cũng không có. Nếu cứ tiếp tục như này, chút nước ít ỏi chảy từ trên núi xuống chắc cũng sẽ cạn khô mất.

Một đám trẻ con để chân trần chạy xuống, cười nói đùa giỡn rộn ràng, khiến cho Mục Giải Phóng trợn mắt mắng: “Tiểu tử thúi muốn ăn đòn phải không? Trời nắng như vậy mà không chịu về nhà? Lỡ ốm rồi nằm chờ chết hay sao? Đi về hết cho ông!”

“Chú Giải Phóng à, chú đừng hung dữ như vậy có được không?”

“Đúng vậy đúng vậy, bà Vương kêu chúng cháu chạy lại đây, thím Lâm sắp sinh rồi!”

Ồ, đây đúng là chuyện tốt!

Mục Giải Phóng quay đầu lại chúc mừng Mục Quý: “Chú, xem ra lần này chú cũng buông bỏ được gánh nặng rồi. Kế Quân cùng Kế Binh đều sinh được hai đứa con trai, hiện tại Kế Đông nhỏ tuổi nhất cũng đã kết hôn và sinh con. Đây đúng là chuyện tốt!”

Mấy người bên cạnh cũng vội vàng chúc mừng, còn nói lát nữa sẽ đưa trứng gà qua để mẹ đứa nhỏ được bồi bổ thêm.

Sau khi Mục Quý đương gia thì càng chú ý đến hình tượng của mình, mấy năm qua ông vẫn luôn không thích cười, nhưng hôm nay lại vui vẻ cười toe toét: “Mọi người cứ bận trước đi, tôi về xem một chút đã.”

Khi Mục Quý trở về nhà, sân nhỏ trong nhà đang chật ních người, một người phụ nữ hốt hoảng chạy ra nói: “Không được rồi, Lâm Ngọc khó sinh, mau đi kêu bác sĩ chân trần tới!”

Trong lòng mọi người liền trầm xuống, nhớ đến bộ dáng gầy yếu của Lâm Ngọc, vốn dĩ sinh đẻ đã khó khăn, chỉ sợ hôm nay sẽ xảy ra chuyện không hay.

Có vài người trẻ tuổi nhanh chân chạy đi, bảo là bác sĩ chân trần không có ở đây, ông ấy đã đi lên công xã rồi. Mục Giải Phóng vội vàng đem xe đạp trong nhà tới để cho mượn: “Đạp xe đi rước bác sĩ về nhanh!”

“A!”

Lâm Ngọc cảm thấy cơ thể mình sắp vỡ vụn vì đau, mà Mục Kế Đông- một người đàn ông cao lớn lại quỳ xuống cạnh giường khóc nức nở như thể mẹ mình đã chết vậy.