Chương 6: Về Nông Thôn 3

Cố Yến Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt mấy giây, sau đó nói: “Vậy phiền toái ông sau khi cô ấy trở về thì thông báo cho trợ lý của tôi một tiếng.”

Trợ lý Vương Kiêu đứng ở đằng sau anh lập tức đưa danh thϊếp cho chủ nhà, chủ nhà vội vàng nhận lấy sau đó ân cần nói: “Sẽ thông báo, sẽ thông báo, đợi đến khi cô ấy trở về thì tôi sẽ lập tức nói cho ngài!”

“Làm phiền.”

Chủ nhà vội vàng nói: “Không phiền, không phiền.”

Cố Yến Khanh không nói nhảm thêm nữa, xoay người đi ra khu nhà trọ của Kiều Văn Tình, sau khi ngồi lên xe thì thản nhiên hỏi Vương Kiêu: “Kết quả ở bệnh viện như thế nào rồi?”

Vương Kiêu nói: “Vừa mới nhận được kết quả, Kiều tiểu thư quả thật đã sinh một bé trai ở bệnh viện của họ vào một tháng trước.”

Cố Yến Khanh siết chặt tay: “Thời gian có khớp không?”

“Đúng vậy.”

Khuôn mặt của Cố Yến Khanh tái mét, giọng điệu tức giận nói: “Đi tìm!”

Vương Kiêu thấy sắc mặt âm u của Cố Yến Khanh, cũng không dám chậm trễ thêm: “Vâng, tôi sẽ lập tức cử người đi tìm.”

Vương Kiêu đã đi theo bên cạnh Cố Yến Khanh nhiều năm, tuy rằng Cố Yến Khanh là người lãnh đạo có vị trí cao được nhiều người nịnh bợ, thân phận cũng vô cùng hiển hách, nhưng thái độ giáo dưỡng của anh rất tốt, chưa bao giờ dễ dàng nổi giận hoặc là vô duyên vô cớ nói nặng lời.



Nhưng mà đối với với chuyện của vị Kiều tiểu thư kia thì Cố Yến Khanh rõ ràng gắt gỏng hơn rất nhiều.

Cũng chỉ có bản lĩnh của vị Kiều tiểu thư kia mới hết lần này đến lần khác muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của Cố Yến Khanh.

Cố Yến Khanh có chút mệt mỏi, xoa nhẹ giữa trán.

Trọng tâm công việc của anh đã được chuyển sang tỉnh ngoài, mấy ngày nay có việc nên trở về một chuyến thì nghe được một cấp dưới của anh có biết một chút chuyện giữa anh và Kiều Vãn Tình nói rằng lần trước đi bệnh viện nhìn thấy một người giống như Kiều tiểu thư đang mang thai.

Bởi vì vị cấp dưới này cũng chỉ liếc nhìn thoáng qua Kiều Vãn Tình nên cũng không dám xác định, cũng không dám tùy tiện nói với Cố Yến Khanh, lần này anh ta cũng chỉ là ngẫu nhiên nói một câu, khiến cho Cố Yến Khanh lập tức cử người đi điều tra, và kết quả là Cố Văn Tình quả nhiên thật sự gạt anh để sinh một đứa nhỏ.

Tâm tư của người phụ nữ kia rất dễ đoán, đơn giản là muốn mượn chuyện này để bắt ép anh cho cô ta một địa vị, cô ta nghĩ rằng có thể sinh một đứa con trai cho anh thì có thể bay lên trên cành cây để trở thành phượng hoàng.

Cố Yến Khanh cười lạnh trong lòng, anh chắc chắn sẽ không thỏa mãn nguyện vọng của cô ta.

…..

Hứa Hàm dẫn theo Khẩu Khẩu và bà cụ Kiều cùng ngồi xe trở về tỉnh thành, nơi bọn họ sinh sống, sau đó ngồi ô tô xóc nảy hơn hai tiếng đồng hồ để đến thị trấn, rồi lại thuê xe tải của người trong thị trấn, ngồi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến thôn Đông Dương, là nhà của bọn họ.

Ngôi nhà là phòng ở kiểu cũ, xây bằng gạch và bùn, nhìn qua có vẻ rất cũ kỹ, nhưng mà công nhân xây dựng thời đó cũng sẽ không xây nhà gian dối nên tổng thể căn nhà không hề quá cũ nát, mà ngược lại còn có hương vị của nhà cổ ở nông thôn.

Hứa Hàm rất hài lòng, rất phù hợp với hình tượng nhà cổ trong lòng cô.



Điều duy nhất không được hoàn hảo đó là bởi vì bà cụ Kiều đã lên thành phố trong hơn ba tháng nên sân lớn của ngôi nhà đang mọc đầy cỏ dại, dưới mái hiên cũng đầy mạng nhện, nhìn qua thật sự rất hoang vắng.

Có một cái khóa lớn ở trên cửa, bà cụ Kiều mở khóa và đẩy cửa ra thì tình huống ở bên trong tốt hơn nhiều so với bên ngoài, trên sàn nhà có trát xi măng, tường nhà cũng được sơn bằng vôi trắng.

Hơn nữa bà cụ Kiều dọn dẹp rất sạch sẽ, ngoại trừ bởi vì lâu không có người ở nhà nên có một lớp bụi bặm và mùi mốc, còn lại thì cũng không phải khó chấp nhận lắm.

Bà cụ Kiều giống như là mẹ chồng dẫn con dâu ở thành phố về làng, vẻ mặt bối rối nói: “Nhà cửa chưa được dọn dẹp, cũng rách nát, nên chắc chắn cháu sẽ không ở quen, hay là bà dẫn cháu và Khẩu Khẩu đến khách sạn ở trên thị trấn để ở?”

Hứa Hàm nói: “Không cần phiền toái như vậy, chỉ cần thu dọn một chút là có thể ở mà.”

Bà cụ Kiều thấy biểu cảm trên mặt của cô không có vẻ ghét bỏ quen thuộc, nên cũng thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Vậy cháu dẫn Khẩu Khẩu đi nghỉ ngơi đi, để bà dọn dẹp phòng ở một chút.”

Hứa Hàm lại đặt Khẩu Khẩu vào xe đẩy trẻ em, sau đó xắn tay áo lên nói: “Cháu cũng sẽ giúp đỡ một tay.”

Hai người làm vệ sinh nửa ngày trời thì phòng ở rất nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, bà cụ Kiều lại thu dọn một phòng cho Hứa Hàm, chăn bông có sẵn rồi, chỉ cần phơi nắng là có thể nằm, chăn ga trải giường thì do Hứa Hàm lo rằng đứa nhỏ sẽ không thoải mái nên có mang về quê.

Hứa Hàm nhìn nhà cửa sau khi dọn dẹp đã rực rỡ hẳn lên, cảm giác vô cùng thành tựu.

Về sau nơi này chính là nhà của cô.