Chương 5: Về Nông Thôn 2

“Đương nhiên có thể.” Hứa Hàm mở khóa màn hình, tri kỷ chuyển sang giao diện bấm số để gọi rồi mới đưa cho bà: “Có cần cháu giúp bà bấm số điện thoại hay không?”

“Cũng được.” Bà cụ Kiều rụt rè nói: “Di động này của cháu rất cao cấp, bà cũng sợ sẽ làm hỏng mất.”

Hứa Hàm cười nói: “Sao có thể hỏng dễ dàng như vậy được, số điện thoại là bao nhiêu vậy?”

“Đây.” Bà cụ Kiều đưa một tờ giấy cho cô.

Bởi vì Hứa Hàm đang một tay ôm đứa nhỏ, một tay cầm di động nên bà cụ Kiều liền giơ tờ giấy ghi số điện thoại lên trước mặt cô, Hứa Hàm nhìn thấy ba chữ “Lý Liên Hoa” được viết xiêu vẹo trên giấy.

Trong trí nhớ của cô thì đây chính là dì Lý ở cách vách, vừa bấm số vừa thuận miệng hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn gọi điện thoại cho dì Lý vậy, là trong nhà có chuyện gì sao?”

“Không, không có chuyện gì cả, chỉ là ở nhà có trồng một ít lúa, bây giờ cũng đã đến mùa thu hoạch, mà bà lại không thể quay về nên muốn nhờ dì Lý cắt lúa hộ rồi đem đi phơi nắng, tránh lãng phí.”

“Ừm.”

Hứa Hàm gật đầu, gọi số của dì Lý rồi đưa điện thoại di động cho bà cụ Kiều.

Trong trí nhớ của Kiều Vãn Tình thì ấn tượng về quê hương cũng không sâu, chỉ mơ hồ nhớ là một nơi non xanh nước biếc, ở quê có nhà ở rất lớn, là một dãy phòng, còn có một cái sân rộng, nuôi đủ loại gà vịt ngỗng chó, đặc biệt náo nhiệt.

Hứa Hàm nghi ngờ bản thân chắc là họ hàng thân thích với Đào Uyên Minh (*Đào Uyên Minh là một trong những nhà thơ lớn của Trung Quốc thời nhà Tấn và Lưu Tống. Ông lánh đời, tìm thú vui ở sách, ở rượu, ở ruộng đồng và làm văn để tiêu khiển.), bởi vì cô cũng có một loại mê mẩn và hướng tới cuộc sống trở về nông thôn sinh hoạt.

Hơn nữa, cuộc sống ở kiếp trước của cô tuy rằng không giàu có, nhưng vẫn luôn chỉ sinh hoạt tại thành phố, lúc đó cô thường xuyên yêu thích xem các video nấu ăn ở nông thôn trên weibo, trạm B, hoặc trên một số nền tảng khác. Cô cũng từng mơ ước rằng bản thân có một sân lớn để trồng đầy hoa cỏ, trái cây và rau dưa, có thể nuôi thêm một số gia cầm gia súc, mỗi ngày thức dậy lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, cuộc sống nhàn nhã đó thật sự là vô cùng tốt đẹp.



Và quê hương trong trí nhớ của Kiều Vãn Tình rõ ràng chính là một địa phương chưa được khai thác, vẫn còn rất nguyên sơ và trong lành, có phong cảnh non nước tuyệt đẹp, hoàn toàn phù hợp với mảnh đất mà trong lòng cô luôn khao khát.

“Hay là ta về nông thôn làm ruộng đi?” Hứa Hàm đột nhiên nảy ra một suy nghĩ trong đầu.

Cô không biết là có thể cưỡng chế sửa lại số phận của người trong sách hay không, nếu sửa lại rồi thì sẽ để lại hậu quả gì, nhưng mà nếu muốn cô đi làm tiểu tam, tình nhân gì đó thì chẳng thà cô nghịch thiên sửa mệnh một lần, dù bị trừng phạt ra sao thì vẫn còn tốt hơn là làm những việc như thế.

Hơn nữa, cô cũng luyến tiếc đứa con đáng yêu, thuận tiện có được này trở thành một tên biếи ŧɦái!

Ý nghĩ này một khi đã xuất hiện trong đầu thì không thể kiềm chế được, Hứa Hàm nghĩ rằng dù sao thì cô cũng khó tìm được việc, vậy nên cô có thể quay về thử một chút, nếu không được thì lại ra ngoài tìm việc.

Hứa Hàm hưng phấn vỗ tay một cái, lẩm bẩm: “Hoàn toàn có thể!”

Vì không làm bà cụ Kiều sợ nên Hứa Hàm chỉ nói với bà rằng bản thân sau khi ở cữ xong thì cũng không thể lập tức đi ra ngoài xin việc được, chi phí trong thành phố lại đắt đỏ nên không bằng trở về nông thôn sống một thời gian, coi như là thư giãn một chút.

Mặc dù là cô nói chỉ vì muốn thư giãn nhưng bà cụ Kiều nghe xong vẫn là vẻ mặt sợ hãi, bởi vì Kiều Vãn Tình trước kia hoàn toàn không muốn thừa nhận bản thân là người sinh ra từ nơi đó, cũng vô cùng chán ghét địa phương kia, đừng nói là trở về sống, đến nói chuyện mà bà cụ Kiều cũng không dám nhắc tới.

Hứa Hàm phải xác định nhiều lần với bà là bản thân không hề nói đùa, thì lúc này bà cụ Kiều mới tin tưởng, sau đó vui vẻ rạng rỡ thu dọn đồ vật, chờ đến khi Hứa Hàm kết thúc ở cữ thì hai người sẽ cùng nhau trở về.

……

“Tôi cũng không biết Kiều tiểu thư đi đâu, cô ấy cũng không trả lại phòng thuê, tiền thuê nhà là trả nửa năm một lần nên vẫn chưa hết hạn, chúng tôi chỉ quan tâm là bọn họ có trả tiền thuê nhà đúng hạn hay không mà thôi, cũng không quản lý xem bọn họ có sống ở đây hay không.”

Chủ nhà thấp béo ục ịch nở nụ cười lấy lòng, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú trước mặt, khí thế của người này vô cùng mạnh mẽ, không giận tự uy, khiến cho thái độ của chủ nhà khiêm tốn tới mức hận không thể cúi đầu khom lưng.