Bầu trời bên ngoài đang dần dần bị những đám mây đen kịt nuốt lấy. Từng hạt mưa bên ngoài cũng tí tách rơi, tiếng sấm sét đánh xuống vang dội cả bầu trời đêm. Âm thanh to lớn làm cho Hữu Đông tỉnh dậy, cậu nhìn trần nhà một cách vô hồn.
" Mình còn sống sao? "
Cậu chóng người ngồi dậy, xung quanh căng phòng này điều tối hù, chỉ có duy nhất một ánh đèn mờ bên cạnh góc giường. Hữu Đông hướng mắt nhìn ra ngoài ban công, đôi mắt của cậu như nhìn thấy chân trời mới. Cậu bước xuống giường, nụ cười nở lên nhẹ nhàng.
" Không khí thật tệ. ."
Hữu Đông đi đến ban công, nhìn thì thấy độ cao này không thể làm cậu chết được nhưng chắc chắn nó cũng sẽ khiến cho cậu bị thương rất nặng.
Mưa bên ngoài dần lớn hơn, giông và gió kéo đến mạnh hơn. Cậu vẫn đứng yên ngoài ban công để hưởng thụ cái lạnh giá ấy, một chút chau mày vì lạnh cũng không có, chỉ có giọt nước mắt yếu ớt đang bị nước mưa cuốn trôi đi mà thôi.
" Âm thanh của mưa và cái lạnh của cơn gió thật khiến người ta cảm thấy tồi tệ "
Cậu đi đến gần lan can, chân kiễng nhẹ, tay chóng lên thanh lan can, cậu nhảy lên dự định lao xuống để tự tử thì may mắn thay ngây lúc đó Từ Hậu đã lao vào.
" HỮU ĐÔNG!!!!! "
Anh ta hét đến khàn tiếng, anh nhào đến lôi mạnh cậu vào trong khiến cho cả hai té xuống nền sàn. Chỉ chậm một vài giây nữa thôi thì Từ Hậu đã vĩnh viễn không thể nhìn thấy cậu nữa. Anh ôm cậu trong lòng mà run rẩy, cánh tay rắn chắc ôm chặt cậu.
" Anh cứu tôi làm gì? Cứu tôi làm gì? TÔI PHẢI SỐNG TRONG CÁI ĐỊA NGỤC NÀY NỮA SAO? "
Cậu hét lên, tay báu chặt vào cổ tay của mình, máu ứa ra lênh láng khắp băng gạt. Vết thương trên bả vai của cậu cũng tét ra do cậu dùng lực quá mạnh. Từ Hậu hoảng sợ, anh ta ghì chặt hai tay của cậu lại.
" Em bình tĩnh đi Hữu Đông!!! "
" TÔI MUỐN CHẾT. ANH BUÔNG TÔI RA!!! "
Giọt nước mắt trên khoé mi của cậu rơi xuống. Cậu khóc nấc lên từng hồi đau khổ, môi cắn chặt đến rỉ máu, lòng cậu vỡ vụn hết rồi, cả tâm trí cậu cũng không còn đủ tỉnh táo nữa.
Ngây lúc này cậu bị những ý nghĩ của cái chết bủa vây lấy bởi vì thế giới này đối với cậu là một địa ngục sống khi mà ba mẹ cậu điều chết, khi mà cậu phải bị bạo hành suốt 10 năm và bây giờ còn bị chính người mình yêu đem mình ra làm trò dơ bẩn đó thì hỏi rằng cậu còn lí do gì để sống nữa không.
" Anh biết em yêu Hạ Phong rất nhiều nhưng mọi thứ kết thúc rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi nên hãy buông bỏ thứ tình yêu đó đi Hữu Đông "
Giọng nói của anh nghẹn ngào, âm thanh mang lại sự an ủi và khẩn cầu.
" Buông bỏ? Làm sao tôi có thể làm được khi chính nó từng là hy vọng để tôi tiếp tục tồn tại hả? "
Cậu vùng mạnh khỏi lòng của Từ Hậu. Cơn mưa bên ngoài tạt mạnh vào làm cho cả người cậu và anh điều run bần bật lên vì lạnh, Từ Hậu siết chặt cậu vào lòng. Anh ta toả ra một ít pheromone để xóa mờ đi những hoảng loạn của cậu và cũng sưởi ấm đi cái lạnh giá mà cậu đang chịu đựng.
" Anh biết buông bỏ chưa bao giờ là dễ cả nhưng mà Hữu Đông à. . . Hãy để thời gian làm điều đó được không em? Để cái tình yêu này đi đi và mọi thứ ở tương lai chắc chắn sẽ tốt đẹp thôi "
Anh ta lén rút một ống tim nhỏ có chứa thuốc an thần trên tay ra và nhẹ đâm vào gáy của cậu. Hữu Đông mê man gục xuống, anh bế cậu lên rời khỏi căn phòng đó.
Đi đến phòng ở tầng một Từ Hậu cẩn thận đặt cậu nằm trên giường. Anh lấy hộp sơ cứu trên tủ xuống, anh cẩn thận lau lau đi vết máu cho cậu và khử trùng vết thương trên bả vai cho Hữu Đông. Vết đâm của mảnh thủy tinh ấy rất sâu, nó sâu và lớn đến nổi bác sĩ phải may miệng vết thương lại. Sau khi khử trùng và băng bó cho cậu xong anh ta lấy quần áo trong tủ ra, tỉ mỉ thay cho cậu.
" Sao em luôn giữ hắn trong đôi mắt? Mỗi khi nghĩ đến gương mặt lại đẫm lệ. Sao em luôn để lòng mình đau thắt, chỉ biết ôm chặt lấy mà chẳng chịu buông tay "
Anh nâng cánh tay của lên, đôi môi mềm nhẹ hôn vào lòng bàn tay của cậu. Ánh mắt đen huyền nhìn cậu giống như đang nhìn một báu vật sống vậy, nâng niu và trân bảo đến không ngờ.
Anh kéo chiếc quần của cậu xuống để thay ra thì ngây lập tức tay chân bị ngưng động, mùi pheromone của Hạ Phong đang nằm ở đâu đó trong cơ thể của Hữu Đông.
" Mình sao lại sợ như vậy chứ? "
Anh thử đưa tay lên bụng cậu thì đột ngột có mùi hương toả mạnh ra. Anh cố gắng với chiếc chăn lên che người lại cho cậu, khi phần thân dưới của cậu được che kín thì mùi hương áp chế mới biến mất. Từ Hậu rời khỏi phòng, anh ta gọi một hầu nữ là omega vào để chăm sóc cho cậu còn anh thì quay về phòng của mình.
" Mùi hương đó là như thế nào chứ? Nó không hề nằm bên ngoài mà là nằm trong bụng sao? "
Từ Hậu khó hiểu, anh ta ngây lập tức gọi bác sĩ riêng của Cao gia nhưng hiện tại cơn bão đang đổ bộ vào nên họ đã không thể đến được. Anh chỉ đành nằm xuống giường và chìm mình trong suy nghĩ hỗn độn.
Sáng hôm sau
Cơn bão lớn đã kéo dài suốt nguyên một đêm và dù cho trời sáng đã đến nhưng nó vẫn không hề có một chút ánh nắng nào. Hạ Phong tỉnh dậy, hắn nhìn xung quanh, toàn là omega đang nằm quay quanh hắn. Hắn bước xuống giường, trên nền sàn có rất nhiều mảnh vỡ của bình thủy tinh và còn có cả máu.
" Máu? "
Hắn chạm lên cánh tay mình thì cảm thấy có chút đau. Hạ Phong khó hiểu, hắn mở điện thoại lên xem thì thấy chỉ mới có một ngày trôi qua và kỳ động dục của hắn đã kết thúc.
" Lần này chỉ trải qua một ngày thôi sao? Máu trên nền sàn chắc là máu của mình rồi. Sao mình lại bị thương nhỉ? "
Hắn chậc lưỡi, gãi gãi tóc hắn đi vào phòng tắm và thay quần áo. Xong xuôi hắn đặt trên bàn một tờ chi phiếu trị giá hơn chục triệu USD rồi bỏ đi.
Đến công ty, hắn vẫn như mọi khi mà làm công việc của mình. Tất cả những chuyện khốn nạn hắn làm với Hữu Đông hắn điều không hề nhớ ra dù chỉ là một chút. Công việc về hạng mục đã xong, công việc về đấu thầu cũng được hắn xem xét tất cả và thoáng chốc buổi chiều tàn đã đến. Hắn gọi điện cho Nhị Nhị
" Đón cậu ta về đi! "
" Vâng, thưa ngài "
Nhị Nhị tuân lệnh của hắn và đi đến nhà Lưu Hoà để đón cậu nhưng khi đến nhà và hỏi Lưu Hoà thì cậu ta nói rằng ngày hôm qua cậu đã không ngủ ở nhà cậu ta. Nhị Nhị như chết đứng
" Cậu ấy có nói là đi đâu không? "
" Không! Cậu ấy tan học thì chạy đi mất rồi "
Nhị Nhị ngây tức khắc quay lại xe, cậu ta vừa vào trong xe liền gọi đến cho Hạ Phong với giọng hoảng hốt.
" Tôi nghe! "
" Cậu. . Cậu Hữu Đông. . . mất tích rồi! "
Khi Nhị Nhị vừa nói xong thì tiếng bốp ở đâu dây bên kia ồn lên rõ rệt và một tiếng tút vô hồn. Nhị Nhị đã chạy xe đến khu vực camera của đường phố để tìm thử xem cậu đã đi đâu. Hạ Phong ngây lúc này thì điên tiết lên đến độ đập mạnh xuống bàn, ánh mắt vàng kim đầy câm phẫn, hắn cắn răng, tay cuộn thành nắm đấm.
" Mày lại tiếp tục đi tìm con ả đó sao? Tao đã cảnh cáo mày rồi mà mày vẫn tự tìm đường chết à? "
Pheromone khắc chế toả ra mất kiểm soát. Nhất Nhất khó khăn chóng đỡ. Hắn cảm nhận được khí tức của mình toả ra quá mạnh liền cố gắng thu lại, hắn ngồi phịch xuống ghế.
" Lập tức huy động người ở bến cảng và ở khu ngoại ô truy tìm cậu ta. Nhớ là phải mang về lành lặn "
" Dạ vâng, thưa ngài "
Nhất Nhất nhanh chóng rời đi. Không gian xung quanh chỉ còn lại mình hắn, lòng hắn lúc này vừa cảm thấy giận dữ vừa cảm thấy có chút đau đớn. Hắn đau bởi vì hắn lại phải chấp nhận việc Hữu Đông chính là con của kẻ địch và khi tìm được cậu về đây hắn chắc chắn phải gϊếŧ chết cậu.