Chương 43: Tôi Sẽ Xoa Dịu Tâm Hồn Em

(( Waring : cảnh tiếp theo có thể gây ra sự ức chế, mọi người hãy cân nhắc trước khi đọc ))

_____________________

Hữu Đông bước xuống xe bus, cậu mở cổng bước vào. Xung quanh biệt thự rất yên ắng, cậu không thấy bất kì ai cả. Hữu Đông khó hiểu nhìn ngó xung quanh, ngoại trừ ánh đèn nhập nhoè thì không hề có giọng nói của ai. Cậu đi nhanh vào trong, vào sảnh chính cậu cũng không thấy ông quản gia đâu. Hữu Đông có chút sợ, cậu lớn giọng gọi.

" Mọi người ơi!!! "

Không ai trả lời lại cả, cậu đi lên cầu thang bỗng một mùi hương pheromone lạ lùng toả ra. Hữu Đông tò mò đi theo hướng của mùi hương đó, cậu cứ đi cứ đi và rồi dừng chân trước của phòng của Hạ Phong. Hữu Đông ngơ ngẩn, cậu lại đứng trước cảnh đau thương này một lần nữa. Tim cậu đập rất mạnh, cậu có một chút sợ cũng có một chút nóng rát trong người.

" Mình phải đi lấy thuốc ngây! "

Cậu khó khăn điều khiển cơ thể rời khỏi đó. Nếu cứ tiếp tục ngửi mùi hương pheromone lạ lẫm kia cậu sẽ bị rơi vào kỳ phát tình mất. Bước chân vừa bước được một bước nhỏ thì ngây tức khắc cánh của đó bị mở tung ra, Hữu Đông hoảng đến nổi té xuống. Cậu quay người lại nhìn, ánh mắt Hữu Đông trợn tròn hoảng hốt. Trước mặt cậu là Hạ Phong đang toả ra một mùi kì lạ, nó không phải pheromone thường ngày của hắn và cả cái ánh mắt hoang tàn của hắn rất đáng sợ. Ánh mắt mờ mịt trong mất kiểm soát hệt như một con thú điên dại.

" Hạ. . Hạ. . Phong . . . Đừng . . đừng đến đây "

Cậu cố gắng bò đi, một vài tiếng nói từ căng phòng phát ra.

" Cậu là omega đến trễ đó sao? "

Cậu trai lạ mặt đi đến, cậu ta không mặt quần áo. Mùi hương của cậu ta đang hoà trộn với mùi của Hạ Phong. Hữu Đông bàng hoàng, cậu chỉ biết sững sờ nhìn người con trai ấy. Hạ Phong tiến tới, tay mạnh bạo lôi luôn cậu vào trong. Hữu Đông lúc này bởi vì quá sốc nên đã không thể kháng cự. Khi bị hắn lôi vào căng phòng cậu còn ngỡ ngàng hơn khi trước mặt cậu là bốn đến năm người đang loã lồ, tất cả bọn họ điều là omega. Một vài người thì ngồi trên ghế, một vài người thì đang hôn nhau, cậu trai khi nãy thì đang sờ soạt Hạ Phong.

" Cái quái gì vậy? "

Lòng ngực của cậu đập mạnh, cơn đau nhói như một cái lưỡi lam cắt đi da thịt của cậu, đau rát đến từng cơn. Cậu trai đó khụy xuống mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ của Hạ Phong. Hắn thì dùng cánh tay rắn chắc đè cậu xuống, Hữu Đông vì cơn đau từ hắn nên dần tỉnh táo hơn. Cậu vùng mạnh khỏi tay hắn và chạy đi, đang chạy sắp đến cửa, đột ngột chân cậu đau buốt khiến cho cậu té khụy, tay cậu quơ mạnh làm cho cái bình sứ thủy tinh trên tủ rơi xuống. Tiếng bóp xé tan không khí dơ bẩn này và cũng xé nát cõi lòng cậu.

" Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ? Tại sao tôi lại phải bị như vậy? "

Giây phút cậu ngã xuống cũng là lúc ác mộng khủng khϊếp ập đến. Cậu bị Hạ Phong khống chế, hắn lật người cậu lại khiến cho bả vai bên trái của cậu bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào.

" Aaaahh!!! "

Cậu hét lên đầy đau đớn, Hạ Phong trừng mắt. Hắn ta dùng tay chặn miệng của cậu lại, omega nam khi nãy đi đến ghì chặt cậu giúp hắn, cậu ta mặc kệ sự vùng vãy điên loạn của cậu.

" Ứm- ứm-"

Cậu hét lên trong tuyệt vọng, hai dòng lệ ứa chàn. Cậu cứ điên cuồng vùng vẫy, họ thì vẫn thản nhiên xem như không có chuyện gì xảy ra.

" Anh gϊếŧ tôi cũng được. . . Anh đem tôi đánh đập cũng được. . . Tại sao anh lại đem tôi dùng vào loại chuyện này chứ? Anh câm hận tôi đến mức có thể cùng bọn họ cưỡng bức tôi sao? Tôi cuối cùng cũng chỉ là đồ chơi để xả đi tìиɧ ɖu͙© của anh ư? "

Máu trên vai của cậu trải ra rất nhiều, nước mắt bi thảm của cậu cũng chảy ra rất nhiều. . . Hạ Phong hắn độc ác là sự thật nhưng hắn có cần làm loại chuyện tàn bạo như vậy với cậu hay không? Những suy nghĩ đó cứ xâm chiếm đi trí óc của cậu. Sau màn dạo đầu, hắn đã mạnh bạo thút dươиɠ ѵậŧ vào trong cậu, cũng ngây lúc đó kỳ phát tình của cậu đã đến.

" Ứm-ứm . . ."

" Không muốn, không muốn, không muốn! "

Cậu gào khóc trong vô vọng, Hữu Đông dùng hết sức bình sinh cũng vô ích. Hắn cứ mặc kệ vẻ sợ hãi tột độ của cậu mà tiếp tục làʍ t̠ìиɦ bởi vì Hạ Phong của lúc này chỉ có tìиɧ ɖu͙© và tìиɧ ɖu͙© mà thôi. Hắn càng đẩy cậu càng đau đớn, ánh mắt của cậu dần trở thành một cái xác vô hồn.

" Tình yêu nó đau đớn như vậy sao? Nếu nó đau như vậy thì tại sao tôi lại phải yêu chứ? Rốt cuộc thì thứ dơ bẩn đó cũng không thể níu giữ tôi lại thế giới này nữa rồi "

Hạ Phong xoay người cậu lại, dươиɠ ѵậŧ của hắn đột ngột to lên. Cậu cảm nhận được độ bất thường của nó nên đã cố với lấy mảnh thủy tinh để phòng vệ nhưng tiếc là cậu đã bị hai omega khác đè lại, bọn họ một người vừa nắm chặt tay phải của cậu, người kia thì ghì chặt tay trái

Bọn họ vừa khống chế cậu vừa thấm thiết hôn nhau. Toàn bộ cuộc làʍ t̠ìиɦ khủng khϊếp này không hề khiến cho cậu sung sướиɠ mà chỉ khiến cho cậu thấy tởm lợm. Cảm giác như thể cậu thật sự là một món đồ chơi tìиɧ ɖu͙© của hắn vậy, cậu không cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào cả, thứ tồn tại xung quanh căng phòng này chỉ toàn là tiếng rêи ɾỉ dâʍ ɖu͙© đến nôn mửa.

Mùi hương pheromone của Hạ Phong lúc này không còn làm cho cậu thấy an tâm nữa mà chỉ làm cho cậu thêm sợ hãi bởi vì nó đã bị nhiễu loạn với rất nhiều pheromone của omega khác.

" Ứm-!!!! "

Dươиɠ ѵậŧ của Hạ Phong đã chạm đến nơi đó của Hữu Đông. Hắn ta sướиɠ đến nổi không ngừng thút vào trong cậu, Hữu Đông sợ hãi đến dùng hai chân đập đập mạnh xuống nền sàn bởi vì hắn đang thắt nút cậu. Nếu như việc thắt nút này thành công thì tỷ lệ có thai lên đến 90%.

" THẢ TÔI RA!!!! "

Sau vài lần bất lực vùng dậy thì cuối cùng môi của cậu cũng được thả. Hữu Đông dùng hết sức bình sinh hét lên, cậu với tay rút mảnh thủy tinh trên bả vai xuống, Hữu Đông thẳng tay đâm vào tay của Hạ Phong. Tưởng đâu sau cú đâm đó hắn sẽ buông tha cho cậu nhưng không. Hạ Phong hắn còn dữ dẵn hơn, hắn đè hai tay cậu xuống và thút mạnh bạo. Cậu omega khi nãy tiếng đến bịt miệng của lại, cậu ta còn che luôn mắt của Hữu Đông.

" Ứm. . ứm!!!! "

" Cứu với, ai đó làm ơn, cứu tôi với!!! "

Hữu Đông lại lần nữa rơi vào bất lực. Trong mãn đen bi kịch, cậu lại bị kí ức nuốt chửng, màu đỏ đau thương ấy ập đến và những đòn đánh của bà dì khiến cậu run sợ, cảnh tượng lúc cậu bị thằng con trai của bả đè xuống bức ép với ánh mắt du͙© vọиɠ cũng ùa về. Tất thẩy bi thương trong chốc lát đã chạy hết vào đầu cậu, tim cậu quặn thắt, đầu cậu đau đến sắp nứt ra. Hữu Đông đã không còn sức để giẫy giụa nữa, tay chân của cậu đã như một tờ giấy nhẹ rơi xuống.

Hạ Phong cứ mặc kệ cậu, hắn vẫn tiếp tục cuộc dâʍ ɖu͙© của mình đó là đẩy sâu hơn bên trong cậu. Càng đẩy thì nút thắt đó càng siết chặt, sự đau đớn mà cậu phải nhận lấy càng nhiều hơn nhưng nó lại tỷ lệ thuận với độ kɧoáı ©ảʍ của hắn, nó đạt tới đỉnh điểm, hắn bắn thẳng vào bên trong của Hữu Đông.

Xả xong hắn vẫn không ngừng lại vì nút thắt vẫn còn, hắn mặc kệ cái vẻ chết đờ như búp bê hỏng của cậu mà tiếp tục thút vào. Sau vài giờ đồng hồ trôi qua, sự sung sướиɠ khốn kiếp đó cuối cùng cũng kết thúc, hắn rút ra và làʍ t̠ìиɦ với những omega khác.

Hữu Đông vẫn nằm im ở đấy, mắt của cậu trợn lên nhìn trần nhà. Trước mắt cậu mọi thứ bây giờ trong chả khác gì cảnh ở địa ngục cả. Cậu cố gắng chóng người ngồi dậy, đôi tay yếu ớt run rẩy chỉnh lại quần áo. Cậu khổ sở loạng choạng từng bước rời khỏi căng phòng, đôi mắt như một con búp bê chỉ biết đờ đẫn nhìn vào một hướng vô định, tay cậu cầm chặt miếng thủy tinh đâm vào người mình khi nãy.

" Lí do để tồn tại của mình là gì vậy? Tại sao mình vẫn sống trong cái địa ngục này nhỉ? "

Cậu đi đến sân vườn, đôi chân vô định bước đi rồi lại bước đi, mỗi cái nhấc chân của cậu là mỗi cái thống khổ. Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c ở phần thân dưới nhớt nháp chảy dài. Cậu khụy xuống trước cửa rào, đôi tay yếu ớt đưa miếng thủy tinh lên, hai hàng nước mắt đó không ngừng rơi. Cậu nhìn hai cổ tay chằng chịt đầy vết sẹo, nụ cười đắng cay hiện lên.

" Tại sao cuộc đời của người ta luôn diễn ra suông sẻ, còn cuộc đời của tôi thì toàn chông gai vậy? Cơ thể này tạp nham đến nổi có thể đem ra cho người khác nhìn ngó và cùng nhau chứng kiến cảnh tượng đó sao? Tôi rốt cuộc sống vì cái tình yêu này để làm gì? Suy cho cùng anh cũng sẽ không bao giờ yêu một món đồ chơi đâu đúng không? "

Cậu đưa thẳng miếng thủy tinh khứa vào cổ tay mình, dòng máu đỏ thẫm chảy ra nhanh chóng, vết thương đó sâu khủng khϊếp. Nhìn miệng vết thương đang hở cậu chỉ biết cười, nụ cười đáng thương đến không tả. Hữu Đông khụy xuống, cả thân thể dần dần lạnh lẽo.

Làn gió mạnh thổi tới, bóng dáng từ xa nhanh chóng đi đến như thể kẻ đó đã đợi sẵn từ lâu. Anh ta bế cậu lên xe và rời đi với sự mãn nguyện.

" Kể từ giờ phút này tôi sẽ xoa dịu đi những vết nứt trong tâm hồn em "