Chương 3.1: Chẳng lẽ anh thích tôi rồi (1)

Trong bệnh viện

Hạ Dập nằm trên giường nhìn giấy chẩn đoán bệnh của mình, chậm chạp không nói gì.

Bên cạnh cậu, Eno vẫn đang lải nhải.

Hôm nay, vì suy nghĩ tới tâm trạng của Hạ Dập, thay đổi ấn tượng vốn có về Omega trong lòng Hạ Dập, Eno chỉ treo trên đồng phục của mình một chú thỏ nhỏ mặc váy ren màu hồng.

Có thể nói đã vô cùng khiêm tốn rồi.

Eno lén lút nhìn sắc mặt Hạ Dập: “Bé Hạ à, mặc dù làm Omega phiền phức một chút, nhưng cũng có rất nhiều chỗ tốt đó nha, trong học viện có căng tin dành riêng cho Omega, ít người mà còn ngon, không cần mỗi ngày giành ăn với đám Alpha thối kia ——”

Eno vẫn đang nói không ngừng nghỉ.

Hạ Dập trở mình đứng dậy.

Eno như gặp phải kẻ địch lớn, ngăn cậu lại: “Bé Hạ à, cậu đừng xúc động. Cho dù cậu đánh chết người đưa ra chẩn đoán cho cậu, thì cậu vẫn là Omega.”

Cũng không trách sao Eno lại nghĩ như vậy.

Ở trong trường quân đội, phân hóa thành Omega chắc chắn không phải chuyện tốt.

Mặc dù nói bây giờ ABO bình đẳng, nhưng vẫn có nhiều nơi không thích hợp cho Omega, ví dụ như quân đội, cho dù bây giờ quân đội đã không còn là vùng cấm của Omega, nhưng từ trước đến nay, trong lịch sử Liên Bang chưa từng có một tướng quân Omega nào.

Đây cũng không phải là kỳ thị, mà bởi vì, với tư cách là tướng quân có thể chỉ huy chiến hạm, tố chất cơ thể của bọn họ phải đạt đến cấp S trở lên, phải có thể độc lập điều khiển cơ giáp cấp S.

Điểm này Alpha có thể làm được, thậm chí một số ít Beta có thể làm được, nhưng Omega tuyệt đối không thể nào làm được.

Bởi vì mọi người đều biết, khả năng sinh đẻ mạnh mẽ của Omega chính là được đánh đổi bằng tố chất cơ thể của mình. Sau khi phân hóa, tất cả các chỉ số tố chất cơ thể của Omega đều sẽ hạ thấp trên diện rộng, đây cũng là nguyên nhân phần lớn Omega trong quân đội đều làm công việc văn thư.

Tính đến bây giờ, kỷ lục cao nhất về tố chất cơ thể của Omega là cấp A, đây là lúc Omega kia vừa bắt đầu phân hóa đã không chút do dự cắt bỏ tuyến thể, vậy mới giữ được tố chất cơ thể cấp A.

Cấp S là chưa bao giờ có.

Nếu là các Beta khác, có lẽ chuyện đột nhiên phân hóa thành Omega này chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng đối với Hạ Dập thì ——

Eno nhìn Hạ Dập ——

Sao có thể chấp nhận được chứ?

Thiếu niên trên giường bệnh có khuôn mặt sáng sủa, dáng người mảnh khảnh thẳng tắp, mặc dù bình thường cà lơ phất phơ, nhưng ngay cả Ngô hói đầu không ưa Hạ Dập nhất cũng không thể phủ nhận ——

Hạ Dập trời sinh thích hợp ở trong quân đội, thích hợp chiến đấu.

“Eno ——” Giờ phút này thiếu niên cụp mắt, hệt như con vật nhỏ bị thương cuộn tròn rúc vào một góc.

Bản năng người mẹ của Eno bỗng trở nên mãnh liệt, không nhịn được rươm rướm nước mắt: “Hạ Dập ——”

Hu hu hu, thiếu niên có thiên phú xuất sắc bởi vì phân hóa thành Omega mà không thể không rời bỏ chiến trường mà mình yêu quý nhất.

Thật sự rất thảm!

“Nếu tớ là Omega —— có phải lần này Ngô hói đầu sẽ không thể trừ điểm của tớ!” Thiến niên trên giường bệnh vốn nên ‘chán nản buồn bã’ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Nguy hiểm thật! Suýt nữa lại không đủ điểm hạnh kiểm rồi.”

Hạ Dập vẫn nhớ kỹ —— một vị viện trưởng nào đó trong học viện đã từng tuyên bố, Omega đánh nhau với Alpha, vậy sao có thể gọi là đánh nhau chứ? Bởi vậy nếu Alpha và Omega đánh nhau trong học viện, Omega sẽ không bị đánh lỗi.

Eno nghiến răng nghiến lợi: “Vừa rồi cậu nghĩ cái này?”

Hạ Dập chớp chớp mắt hỏi lại: “Nếu không thì thế nào chứ?”

Eno: ...

Tớ thật sự tin nhầm cậu rồi!

“Ha ha, Eno! Tớ cảm thấy phân hóa thành Omega cũng rất tốt.” Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên.

Eno quay đầu sang chỗ khác.

Hạ Dập cong khóe môi, dưới ánh mặt trời mấy sợi tóc đen rủ xuống giữa lông mày cậu, thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân hơi rộng lộ ra gần nửa bả vai gầy yếu, đôi mắt màu nâu nhạt của cậu hờ hững nhìn hoa Eno mang tới, bên ngoài con mắt như thể trám lên một tầng pha lê sáng ngời.

Hoa hướng dương màu vàng đón ánh nắng khúc xạ qua cửa kính, sức sống dạt dào.

Eno sững sờ nhìn Hạ Dập ——

Chẳng lẽ Hạ Dập đã bình thường trở lại? Hay là đang cố tỏ vẻ kiên cường?

Chắc chắn là cố tỏ vẻ kiên cường rồi ——

Cơ giáp cấp S lấp lánh lập lòe vừa đáng yêu vừa hấp dẫn, quả thật đẹp hơn thỏ bông bản limited rất nhiều.

Món đồ như vậy, có ai không muốn sở hữu? Có ai không thích đây?

Eno nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy khả năng sau cao hơn, cậu ta vô cùng trượng nghĩa nói: “Bé Hạ à, đừng đau lòng, về sau chia cho cậu một nửa cơ giáp cấp S của chồng tớ.”

Hạ Dập: …

Thiếu niên tóc đen miệng cười nhưng mắt không cười: “Thật sự phải cảm ơn cậu rồi, nhưng mà ——”

Xuyên thấu qua cửa kính, thiếu niên nhìn bầu trời bên ngoài, xanh thẳm nắng ráo, cậu nhếch miệng lên, lười biếng hệt như động vật họ mèo, hơi dựa vê phía sau, vo giấy chẩn đoán bệnh thành cục rồi ném đi.

Bịch ——

Cục giấy bay qua hơn nửa căn phòng, chuẩn xác rơi vào trong thùng rác ở trước cửa.