Chương 2

[6]

"Em từ bỏ!"

Tôi hét lên, ngồi bật dậy.

Mồ hôi đầm đìa!

Kể cũng lạ, từ khi tôi nói sẽ sinh con cho Cố Diệu, đêm nào tôi cũng mơ thấy ác mộng.

Không thể thoát ra.

Tôi thậm chí còn say đắm, khóc nức nở mắng anh ấy đừng đi.

Lúc này, Cố Diệu sẽ an ủi và thì thầm bên tai tôi: “Vợ ơi, sẽ nhanh thôi, đợi anh một chút.”

[7]

Mọi thứ trông đều rất thật.

Nhưng khi tôi quay đầu lại nhìn Cố Diệu, anh ấy vẫn không động tĩnh nằm bên cạnh tôi.

Trong lòng tự dưng sinh ra cảm giác mất mát.

Kể cũng lạ.

Tại sao mỗi ngày tôi đều mơ thấy nó!

Bởi vì thấy chột dạ, tôi đi lấy nước ấm, vắt khăn nhẹ nhàng lau mặt cho Cố Diệu.

"Nói cho Cố thiếu nghe một chút nhá, mặc dù em mơ thấy anh, nhưng thật ra em rất đứng đắn..."

Tôi chưa nói xong thì điện thoại di động reo lên, vừa với tay lấy điện thoại, tôi cảm thấy cả người đau nhức như bị xe cán qua.

Tôi thực sự muốn chửi người.

Đầu năm nay, ngay cả nằm mơ cũng thật như 5D à.

Tôi vừa mở loa ngoài, đã nghe thấy tiếng gào chói tai vang vọng cả phòng.

"Phi Phi, tin tốt đây! Mày ở chương trình tạp kỹ nổi điên với Mộ Tuyết đã viral rồi! Có một chương trình tạp kĩ chủ đề về nông thôn muốn mời mày tham gia. Mày thu dọn đồ đạc đi, ngày mai xuất phát luôn. Mày sẽ phải ở trong thôn một tháng để quay chương trình đấy."

Người vừa nói là quản lý kiêm luôn bạn thân nhất của tôi, Lục Dao.

Một tháng! Vậy kế hoạch mang thai của tôi phải làm sao đây!

Ngay khi tôi định từ chối, cô ấy tiếp tục:

"Tao cũng không muốn nhận, chẳng qua bọn họ mời nhiều lần quá nên tao mới ký hợp đồng. Mà này, nếu mày không đi thì phải bồi thường nhiều tiền lắm đấy."

Tôi:"......"

Giúp tôi gọi c.ả.n.h s.á.t với, cảm ơn.

“Mày đừng nói gì cả, mặc dù Cố thiếu rất yêu mày, nhưng đáng tiếc hắn... Mày còn trẻ mà lại phải làm góa phụ."

Giấc mơ kiều diễm ướŧ áŧ vẫn còn hiện ra trước mắt, tôi vừa vặn vẹo gân cốt đau nhức vừa nghĩ thầm trong lòng.

Nếu bị h.à.n.h hạ giống như trong mơ, tôi thà làm góa phụ còn hơn.

"Nhưng mà đừng lo lắng, hắn khả năng cũng không sống được lâu, mày cứ ngồi chờ thừa kế tài sản đi, sau đó gọi mấy em trai cùng nhau đạt tới đỉnh cao của cuộc sống… "

Tôi hốt hoảng cúp máy.

Cục cưng, mày nói nhiều quá! Nếu không cúp máy, chỉ sợ Cố Diệu đang nằm trên giường cũng phải nhảy dựng lên.

Không biết lý do làm sao, lưng tôi cảm thấy ớn lạnh, sau đó tôi cắn rứt lương tâm nhìn về phía Cố Diệu.

“Đừng nghe cô ấy nói nhảm, cho dù em có gọi trai bao, em cũng sẽ dựa theo dáng vẻ của anh mà gọi.” Nói xong, ngoài cửa sổ gió to thổi vào hất đổ chậu nước khiến cả người tôi ướt như chuột lột.

Tôi:"......"