Chương 1

[1]

" Ọe!"

Tôi đã nôn đến lần thứ 5 khi đang ghi hình trực tiếp cho một chương trình mỹ thực.

Đầu bếp mặt đen như than.

Tôi áy náy giải thích:

" Tối hôm qua tôi ăn năm cân tôm càng cay, hiện tại bụng có hơi khó chịu, rất xin lỗi mọi người, thật sự không phải đầu bếp nấu không ngon đâu."

Đầu bếp: "...cô đỉnh đấy."

Nữ khách mời bên cạnh, đối thủ một mất một còn của tôi - Mộ Tuyết, hai tay ôm ngực trốn tránh vì sợ dầu khói ám vào.

Thấy tình hình này, cô ta nhân cơ hội chạy đến nói móc tôi:

"Dư Phi Phi, nghe nói cô đã gả cho thái tử gia Bắc Kinh, sao có thể ăn được loại đồ ăn không lên được mặt bàn như này nhỉ?"

Cô ta che miệng tiếp tục cười nói: "Ôi! Suýt nữa thì quên mất, chồng cô là người thực vật, cưới cô về chỉ để làm bảo mẫu cho anh ta thôi nhỉ? Cô dù sao cũng là nữ minh tinh, giờ lại hạ giá đến nỗi đi làm bảo mẫu cho người ta à."

?

Thái tử gia Bắc Kinh!

Cần bảo mẫu?

Cô ta có hiểu bản thân cô ta đang nói cái gì không?

Tôi đảo mắt xem thường:

"Cô bị làm sao đấy? Cô bị làm sao đấy? Cô bị làm sao đấy!"

Tôi chỉ vào chảo:

"Đầu tiên, hiện tại thứ chúng ta đang quay là tôm càng, một trong những mỹ thực của Trường Sa, hơn nữa tôi ngại nói chuyện với người có EQ thấp?"

Ở phía đối diện, đạo diễn đang cạn lời.

Đầu bếp tức giận ném cái muôi xuống.

Hai người đều nhìn chằm chằm Mộ Tuyết.

“Đạo diễn, tôi, tôi không có ý đó.” Mộ Tuyết ngoài mặt xin lỗi, sau lưng căm giận liếc xéo tôi.

Đây là chương trình phát sóng trực tiếp, nếu cô ta dám nói móc tôi, tôi sẽ cho cô ta đẹp mặt.

“Cô nói tôi là đồ hạ giá, nhưng sao Thái tử gia Bắc Kinh lại không cưới cô làm bảo mẫu mà lại đi cưới tôi, không phải cô không muốn mà là cô không xứng.”

“Người giàu nhất còn ăn quán vỉa hè, thế quái nào đến lượt tôi thì lại bị nói đồ ăn không lên được mặt bàn nên tôi không thèm ăn, Mộ Tuyết, EQ của cô thấp thật đấy?”

Sau khi tôi nói xong, một màn mưa đạn bình luận hiện ra.

[ Hahahahahaha! Tôi đã trở thành fan của Dư Phi Phi, cô ấy đã nói thay lời tôi muốn nói, tôi chỉ thích ăn tôm càng, đến đánh tôi đi. ]

[Tuy nhiên, tôi phát hiện Dư Phi Phi giống như đang ốm nghén, hồi tôi mang thai cũng giống như vậy!!!]

[Hoa Sinh, bạn đã tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề rồi đấy! Nhưng chồng cô ấy không phải là người thực vật sao?]

Mộ Tuyết cũng nhìn thấy sự nghi ngờ của cư dân mạng đối với tôi, vì vậy cô ta như được tiêm máu gà sống lại.

"Được rồi, Dư Phi Phi, cô nói tôi nhân phẩm kém, trái lại cô nên giải thích xem đứa bé trong bụng cô là của người đàn ông nào!"

Tôi ôm trán.

M.ẹ k.i.ế.p, tôi chỉ bị đau dạ dày thôi mà bị đồn thành ốm nghén có phải nực cười quá rồi không?

Hiện trường trở nên hỗn loạn, đạo diễn chỉ có thể tạm dừng ghi hình.

Sau khi quay trở lại xe, tôi ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng tôi ở Bắc Kinh.

"Dư Phi Phi!"

[2]

Tiếng gầm kinh hãi đó khiến tôi nghi ngờ chính tôi có từng đào mộ tổ tiên nhà bà ấy không.

Liệu bà ấy có tin những lời cư dân mạng nói, cho rằng tôi cắm sừng cho con trai bà ấy hay không?

"Mẹ, không phải như thế đâu, con thực sự không làm chuyện gì có lỗi với Cố Diệu cả."

Vài tháng trước, Cố Diệu, con trai của bà ấy, một thái tử gia Bắc Kinh, không may trở thành người thực vật.

Chưa kịp nói xong, trong điện thoại đã vang lên tiếng cười đinh tai nhức óc, sau đó mẹ chồng nói: "Mẹ đương nhiên biết, nếu con cắm sừng Cố Diệu, nó sẽ không dễ dàng buông tha cho con đâu."

Tôi:"?"

Anh ấy thì có thể làm gì được tôi?

“Con dâu, con thật là, mẹ cảm động muốn c.h.ế.t mất!”

“Không ngờ con vì huyết mạch của Cố gia mà vất vả như vậy, lại vẫn có thể mang thai trong lúc A Diệu đang hôn mê.”

"Con sinh đứa cháu này ra, mẹ cho con một tỷ."

Tôi:"???"

Tôi:"!!!"

Bây giờ ngay lập tức mang thai liệu còn kịp không?

Bất cứ ai cũng đừng có đến ngăn cản tôi.....

[3]

Một tháng trước, mẹ nuôi đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho tôi.

Mẹ nuôi vì con gái ruột mà kêu tôi kết hôn với ông chủ của bà ta, một ông già sắp chuẩn bị xuống hố.

Nếu tôi không đồng ý, bà ta sẽ lấy chuẩn mực đạo đức ra để ép buộc tôi.

"Nếu mày không muốn hy sinh một chút cho cái nhà này, vậy tao nuôi mày còn có ích gì!".

Khi tôi đến bước đường cùng, Lâm Thư, phu nhân giới Bắc Kinh, đã tìm đến tôi.

Bà ấy hy vọng tôi có thể kết hôn với con trai bà ấy, là Cố Diệu.

“Cô Dư, đừng vội từ chối tôi.” Vẻ mặt bà ấy rất tự tin.

Bà ấy nói tiếp: "Cô gái à, trong mắt họ, cô chỉ là công cụ lót đường cho con gái ruột của họ mà thôi. Nhưng nếu cô gả vào nhà họ Cố, cả nhà họ Cố sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho cô, cô muốn làm gì thì làm đó."

Lúc này, sâu trong trái tim tôi có gì đó đang sụp đổ.

Tôi hỏi bà ấy tại sao lại chọn tôi.

Bà ấy nói bởi vì bát tự* của tôi hợp với Cố Diệu.

(*lá số tử vi)

Tôi có thể giúp anh ấy tỉnh lại, ngược lại anh ấy có thể giúp tôi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Tôi chăm chú nhìn bà ấy.

Tôi không nỡ nói cho bà ấy biết xác suất người t.h.ự.c v.ậ.t tỉnh lại là cực kỳ nhỏ, cực kỳ nhỏ...

Đúng như bà ấy dự đoán, tôi đồng ý.

Khi những người trong giới giải trí và cư dân mạng đều đang cười nhạo tôi gả cho người th.ự.c v.ậ.t, thì bà ấy đã tặng cho tôi rất nhiều của hồi môn.

Bà ấy nói: "Con dâu, những cái nên có con đều phải có. Chờ đến khi Cố Diệu tỉnh lại thì sẽ tổ chức hôn lễ. Bây giờ nó vẫn chỉ có thể nằm nên nâng nó dậy rất tốn sức."

Tôi:"?"

Chắc do mẹ chồng đã quá đau buồn thôi.

Tôi luôn cảm thấy bà ấy đang sống trong ảo tưởng Cố Diệu sẽ tỉnh lại ngay lập tức.

[4]

Sau khi trở về phòng, tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai của Cố Diệu, rơi vào trầm tư.

Anh ấy đẹp trai như vậy, làm sao có thể là người t.h.ự.c v.ậ.t được, tôi đưa tay nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của anh ấy.

Xẹt qua sống mũi cao và dừng lại trên đôi môi tái nhợt của Cố Diệu.

Anh ấy không hề có sức sống.

Như này thì tỉnh lại kiểu gì?

Nhưng khi nghĩ đến mẹ chồng nói sẽ cho tôi một tỷ.

Tôi nhanh chóng cởi hết quần áo và leo lên giường Cố Diệu.

Chậm thêm một giây là đang không tôn trọng một tỷ rồi! Cái đó, người th.ự.c v.ậ.t chắc là vẫn có thể sinh con nhỉ?

Tôi đưa tay về phía Cố Diệu......

[5]

Xì, cơ thể anh ấy lạnh cứng như một khối băng.

Đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Tôi đã bị đặt ở dưới thân.

Lập tức, Cố Diệu nhìn tôi với ánh mắt tối đen như mực mang theo du͙© vọиɠ, muốn đem tôi nuốt chửng vào bụng.

“Anh, anh, anh…………… Xác chết sống lại?”

Má nhà nó, bạn có thể tưởng tượng được một người thực vật có thể nắm cằm bạn một cách linh hoạt có lực như vậy không, sau đó lại còn nhìn bạn tà mị nói:

"Nữ nhân, em đừng đùa với lửa."

Thật là, thái tử gia Bắc Kinh cũng đọc truyện Bá tổng lỗi thời đó à?

L*иg ngực nóng bỏng, rắn chắc đang đè trên người tôi.

Tôi đỏ mặt, lắp bắp trả lời:

"Chồng...... Em muốn sinh con với anh."

Cố Diệu cũng không bỏ qua biểu cảm ngượng ngùng của tôi, kiên nhẫn cùng mong chờ hỏi: "Phi Phi, em chắc chứ? Anh không biết em có thể hay không..."

Không biết tôi lấy dũng khí từ đâu, hai tay ôm lấy cổ Cố Diệu, ngăn không cho anh ấy nói tiếp.

Mơ hồ nói: "Một tỷ của em."

Trước khi ý thức biến mất, tôi nghe thấy Cố Diệu cười nói: "Được, chồng đều cho em."