Chương 38:

----

Khi Đấu Kim thấy nước biển thì nó lập tức nhảy xuống luôn, rồi bắt đầu uống nước ừng ực, Cẩm Nhiên hoảng sợ.

Vội chạy ra dạy dỗ nó một trận, bây giờ trông nó còn rất bẩn thỉu nữa.

Cẩm Nhiên hơi chê.

Đấu Kim không thèm quan tâm, nó giãy dụa muốn xuống, rồi nó vui vẻ chạy tung tăng trên bờ cát, Cẩm Nhiên cũng cười đùa chạy theo, cô và Đấu Kim chơi đùa một hồi, lát sau cô mới nói với Đấu Kim:

"Con ngoan ngoãn ở đây nhé, không được xuống nước đó biết chưa? Mẹ đi xem tình hình thế nào đã."

"Gâu." Đừng quên mang thức ăn về nha.

Cẩm Nhiên thấy nét mặt thúc giục của Đấu Kim thì thừa hiểu, cái đứa con vô lương tâm này.

Rồi Cẩm Nhiên nghi ngờ liếc mắt nhìn Đấu Kim, sao cô cứ có cảm giác Đấu Kim ngày càng thông minh, ngày càng giống con người nhỉ.

Cẩm Nhiên thử thò tay xuống biển, không có cảm giác gì hết, rồi cô lặn xuống biển, bơi trong làn nước. Dường như những loài động vật dưới biển vẫn đang ngủ, chúng im lìm nằm trôi nổi bấp bênh, Cẩm Nhiên dùng ngón tay chọc một con cá ngố nhỏ đang trôi nổi trước mặt mình.

Nó chẳng có phản ứng gì cả.

Sau đó Cẩm Nhiên thấy tay mình đã dính đầy bùn đen, lớp bùn đang từ từ trôi đi.

Rồi cô bỗng nhớ tới sự thay đổi của Đấu Kim.

Cái đm... Không thể nào, không thể như cô nghĩ được, cô thì có tài cán gì đâu chứ!

Ít nhiều gì cô cũng không gánh nổi cái sự may mắn này đâu.

Cẩm Nhiên không có tâm trạng lặn xuống biển nữa, cô bắt đầu bơi về bờ.

Đấu Kim thấy cô thì chạy vòng quanh cô:

"Gâu."

Này người hốt phân, thức ăn của cô đâu hả?

Cẩm Nhiên xòe hai tay ra:

"Không có đâu, mẹ đâu thể lúc nào cũng thu hoạch được gì đó được, con muốn có thì tự cố gắng đi."

Đấu Kim: "..."

Tôi cho rằng cô đang lừa dối một con chó đó.

Cẩm Nhiên nhún vai, thế thì sao, tố cáo mẹ đi!

Cẩm Nhiên đổ đầy nước biển vào ấm rồi quay trở về, chuẩn bị đun lên để nếm thử xem có đúng như cô nghĩ không.

"Gâu."

Người hốt phân, chúng ta đi chơi đi!

"Mẹ có nhiều việc phải làm lắm, không chơi với con được đâu, con tự chơi một mình đi!"

Cẩm Nhiên đáp lưu loát.

Nhưng rồi cô lập tức sững sờ, sao cô lại nghe hiểu Đấu Kim nói gì, đúng là không khoa học tí nào.

Đấu Kim đã hớn hở chạy ra xa rồi, Cẩm Nhiên rơi vào trầm tư, xem ra cái không gian này vẫn còn rất nhiều chức năng mà cô chưa biết tới nhỉ.

Cẩm Nhiên lên bừa một chiếc du thuyền, cô rất ấn tượng với chiếc du thuyền này, đây là chiếc mà con trai của sếp mua, lúc đó anh ta còn mở bữa tiệc gì đó nữa, chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn thượng hạng và món ngon.

Khi ấy, có một khoảng thời gian dài cô hâm mộ anh ta đến chảy nước dãi.

Sau khi cái tên con nhà giàu đó ngày nào cũng đốt tiền để thử nghiệm các kiểu pháo hoa pháo mừng, khiến mọi người cứ xoay quanh anh ta, làm công nhân than khổ liên tục.

Ảnh hưởng nghiêm tới toàn bộ tiến độ làm việc của bến tàu.

Nếu vậy, vụ nổ ở bến tàu cũng là do cái tên con nhà siêu giàu này.

Cẩm Nhiên lên du thuyền, thứ đập vào mắt cô chỉ có một cảm giác, xa xỉ quá đi. Tổng cộng có ba tầng, tầng chót toàn là phòng ở, tầng một tầng hai thì là nhà hàng và các loại phương tiện giải trí, có cả phòng ăn và phòng chứa đồ.

Hơn nữa tất cả vẫn còn mới, Cẩm Nhiên nhìn đâu cũng thấy vừa ý, cô quyết định, từ giờ trở đi đây sẽ là trụ sở không gian của cô.

Cẩm Nhiên chưa quên mục đích của mình, cô tìm ấm đun nước, đun sôi nước biển, để nguội rồi uống một ngụm, cô tưởng là nó sẽ có vị mặn, nhưng không phải thế, mà nó còn hơi ngọt nữa.

Sau đó Cẩm Nhiên lại bắt đầu công cuộc chạy vào nhà vệ sinh, càng chạy càng hăng, trên người còn xuất hiện từng lớp bùn dày đặc.