Chương 12:

Dạo quanh khu vực phía trước và phía sau, Ân Ngọc Dao lại quay về viện bảo tàng. Ân Ngọc Dao quen thuộc với tất cả mọi thứ ở nơi này, có quầy triển lãm trưng bày một đống tiền mặt và đủ các loại phiếu, còn có các “cung tiêu xã” và “cửa hàng” với quy mô lớn nhỏ khác nhau, mấy thứ này chính là vốn liếng làm cô có thể sống sót ở thời đại này. Cô đi vào “cung tiêu xã” lấy một viên kẹo Đại Bạch Thỏ bỏ vào trong miệng, trước kia cô thích ăn loại kẹo dính răng này, nhưng có lẽ là bởi vì cơ thể này quá thiếu dinh dưỡng, vị sữa bò ngọt ngào lan tràn khắp khoang miệng, không ngờ còn làm cô bắt đầu phát sinh cảm giác hạnh phúc.

Ân Ngọc Dao chưa đã thèm lại ăn thêm một viên nữa, nghĩ nghĩ lại cầm một nắm kẹo nhét vào túi. Trong trí nhớ, lúc mẹ ruột của nguyên chủ còn sống, tuy rằng cô cũng có thể ăn no, nhưng mà mấy thứ kẹo đắt đỏ như kẹo sữa Đại Bạch Thỏ này cũng chưa từng xuất hiện trong nhà, thậm chí đến cả trấn trên cũng không có ai bán, cái này phải cầm phiếu đường đến cửa hàng ở thành phố mới có. Ở nông thôn, cũng chỉ đến lúc ăn tết mới có thể mua mười mấy viên kẹo cứng trái cây để dỗ con nít, cho bọn nó ngọt miệng thôi, nguyên chủ và Tiểu Lỗi chưa bao giờ nếm thử vị kẹo sữa.

Các “cung tiêu xã” và “cửa hàng” lớn lớn nhỏ nhỏ trong viện bảo tàng cũng không biết có bao nhiêu bịch kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, Ân Ngọc Dao nghĩ lâu lâu lại mang cho Tiểu Lỗi một ít, đối với đứa em trai “mất mà tìm lại được” này, Ân Ngọc Dao cũng rất cưng chiều.

Ăn kẹo xong, Ân Ngọc Dao lại cầm một cái bánh trứng gà kiểu cũ, vừa ăn vừa nhìn về phía sương mù dày đặc bên ngoài cửa sổ. Cô đã ra vào viện bảo tàng vài lần, cũng tìm ra được một ít quy luật, ngoại trừ việc có thể dùng suy nghĩ để khống chế việc ra vào tự do ra, màn sương mù dày đặc bên ngoài cửa sổ hình như cũng là một lối ra khác.

Ân Ngọc Dao bắt chước giống như lần trước, trong đầu nghĩ muốn nhìn rõ ràng, quả nhiên làn sương mù dày đặc theo ý thức của cô mà dần trở nên nhạt đi, căn nhà tranh xuất hiện ở trước mặt cô, cô muốn nhìn rõ ràng hơn nữa, kết quả lại trực tiếp ngã từ viện bảo tàng về phòng.

Đối với Ân Ngọc Dao mà nói, chuyện cô đứng trong không gian viện bảo tàng có thể nhìn thấy rõ thế giới bên ngoài hay không thật sự rất quan trọng, cô không cam lòng mà lại quay về viện bảo tàng, lại bắt đầu khống chế làn sương mù dày đặc kia. Thử hết lần này đến lần khác, dần dần Ân Ngọc Dao cũng nắm được bí quyết, cô phát hiện chỉ cần làm làn sương mù dày đặc kia tản ra đến khi chỉ còn lại một lớp sương mỏng chính là trình độ tốt nhất, vừa có thể làm cô nhìn thấy rõ ràng lại cũng không đến mức ngã từ viện bảo tàng đi ra ngoài.

Ân Ngọc Dao tản sương mù ở một cửa sổ xong cảm thấy còn chưa đã thèm, lại chạy đến cửa sổ kế bên thí nghiệm thêm lần nữa. Có kinh nghiệm lần này cô làm rất thuận lợi, chỉ là đến lúc làn sương mù tản đi gần hết thì cô mới phát hiện khung cảnh bên ngoài cửa sổ lần này cũng không phải phòng của cô, mà là phòng bếp.

Ân Ngọc Dao thoáng sửng sốt, cô đột nhiên ý thức được gì đó, lại nhanh chóng chay sang phòng kế bên. Từng mảng từng mảng sương mù dày đặc bị tản ra, cô không chỉ nhìn thấy được tình cảnh của căn phòng hướng đông, mà thậm chí còn nhìn thấy được ổ gà ở trước cửa nhà, đất trồng rau ở sau nhà, còn có cây táo ngoài sân, mấy thím mấy bác hàng xóm đang ôm thau quần áo chuẩn bị đi ra bờ sông giặt quần áo...

Ân Ngọc Dao có chút mừng như điên, niên đại này vẫn có một ít nhân tố không an toàn, công năng này của viện bảo tàng thật sự quá hữu dụng, sau này khi gặp phải nguy hiểm gì cô không chỉ có thể trốn vào trong viện bảo tàng mà còn có thể quan sát tình hình bên ngoài bất cứ lúc nào. Ân Ngọc Dao đang vui vẻ thì lại nhìn thấy “ở bên ngoài”, Ân Đại Thành dẫn một bà già vào nhà, cô cẩn thận nhớ lại, nhớ ra bà già này là mẹ vợ mới của Ân Đại Thành.