Chương 11:

Mẹ Lý nhíu mày đứng lên nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy căn phòng phía tây bên phòng bếp đang im lặng đóng chặt lại, cũng nhanh chóng đóng cửa bên này lại, hạ giọng nói với Lý Thúy Như: “Sao con lại cãi nhau với nó vậy, lần này mẹ đến còn đang định bảo con làm chủ, quyết định chuyện hôn nhân cho nó nữa đó.”

Lý Thúy Như có hơi ngơ ngác: “Sao mẹ còn đi quan tâm chuyện hôn nhân của nó nữa, nó có phải cháu ngoại ruột của mẹ đâu.”

“Chậc, đương nhiên là chuyện tốt nên mẹ mới phải đi lo.” Mẹ Lý thần thần bí bí vươn một ngón tay ra, nhỏ giọng nói: “Nhà trai nói nếu việc hôn nhân này thành công sẽ cho một trăm đồng tiền sính lễ, còn sẽ cho mười mười đồng tiền làm mai.”

Lý Thúy Như nghe thế, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Người nhà kia có phải bị bệnh nặng gì không?”

*

Buổi sáng Ân Ngọc Dao đưa em trai ra khỏi cửa đã lập tức kéo kín màn khóa kỹ cửa đi vào trong viện bảo tàng, lần này cô không đi đến nhà ăn, mà là đi xuống lầu một ra khỏi sân. Viện bảo tàng niên đại được xây dựng ở vùng ngoại thành, lúc đó mua đất diện tích rất rộng, chủ yếu là chuẩn bị để sử dụng cho việc sau này xây dựng thêm. Tuy rằng hiện tại chỉ mới xây dựng một tòa nhà, nhưng đất trông cũng không bị bỏ không, đằng trước là bãi đậu xe cộng thêm mấy cái cửa hàng, mở tiệm bánh mì, tiệm cà phê, đồ uống và một cửa hàng tiện lợi.

Lúc Ân Ngọc Dao xuyên không đến thì khoảng chín giờ sáng, giờ này ở trong trung tâm thành phố thì tiệm bánh mì chỉ vừa mới mở cửa, mà tiệm bánh mì ở viện bảo tàng đã cho ra lò đủ loại đồ ngọt như bánh mì, bánh kem, bánh quy cho du khách lựa chọn; tiệm cà phê cũng tràn ngập mùi thơm cà phê, trên giá bày đầy các loại hạt cà phê khác nhau; tiệm nước cũng bày đủ các loại nguyên vật liệu và trái cây vừa mới nhập hàng đến, cũng đủ để một người uống vài chục năm.

Trước cửa hàng tiện lợi thì có một chiếc xe vận tải lớn đang đậu, thùng xe phía sau đang khép hờ, Ân Ngọc Dao mở cửa xe ra xem, lập tức vừa mừng vừa sợ, trong thùng xe là từng thùng trái cây, cả thùng xe toàn là mùi thơm của trái cây. Mỗi ngày cửa hàng tiện lợi đều nhập hàng một đông trái cây xa xỉ, rửa sạch sẽ sau đó bỏ vào trong hộp thực phẩm, khách tham quan đến mua là có thể mở ra ăn ngay. Theo lý thuyết thì số lượng cửa hàng tiện lợi nhập hàng sẽ không quá nhiều, không có bao nhiêu lái buôn bán trái cây đồng ý giao hàng tận nhà, nhưng vừa khéo viện bảo tàng cách khu vực bán sỉ trái cây của thành phố không quá xa, lại còn nằm ngay tuyến đường nhất định phải đi ngang qua, cho nên mới có một chiếc xe vẫn tải nhận công việc này, đưa hàng cho cửa hàng tiện lợi xong lại đi đưa hàng đến các cửa hàng trái cây cao cấp trong trung tâm thành phố.

Không ngờ lần này lại trùng hợp đến thế, xe vận tải chở trái cây cũng ở lại nơi này, lúc này cuối cùng Ân Ngọc Dao cũng có cảm giác mình được đại thần xuyên không phù hộ.

Từ cửa chính đi vòng ra phía sau, đó là một mảnh đất trong rau, rộng chừng ba mẫu, chủ viện bảo tàng cố ý thuê hai vợ chồng già từ nông thôn đến đây trồng rau, còn nuôi một đống gà, năm con heo và mười mấy con dê. Rau xanh thì dùng làm rau dưa hữu cơ xanh để cung ứng cho nhà ăn, gia súc thì làm phúc lợi cho công nhân, chờ đến cuối năm các công nhân có thể phân chia, là một phần quà tết mà mọi người đều cực kỳ thích. Hiện tại là mùa hè, các loại rau dưa đều có đầy đủ, dõi mắt nhìn qua là một vùng xanh um tràn ngập sức sống, chỉ cần nhìn thôi trong lòng cũng đã thỏa mãn lắm rồi.