Chương 13:

Ân Đại Thành đưa bà ta vào nhà uống nước rồi lập tức rời đi, mẹ Lý đi vào phòng Lý Thúy Như. Ân Ngọc Dao đoán hai mẹ con này mà gặp nhau thì chắc chắn sẽ nói xấu cô, cô còn phải ở lại trong cái nhà này thêm một đoạn thời gian nữa, tục ngữ nói phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, Ân Ngọc Dao muốn nghe xem bọn họ nói cái gì, như thế cô mới có thể nghĩ cách ứng phó được.

Quả nhiên, Lý Thúy Như vừa thấy mẹ của bà ta là lập tức mách lẻo nói xấu Ân Ngọc Dao ngay, còn xúi giục bà già kia cùng bà ta đánh “con ranh đê tiện” kia một trận. Ân Ngọc Dao thấy thế không khỏi cười nhạo, ngay lúc cô đang chuẩn bị đến một người đánh một người, đến hai người đánh một đôi thì lại nghe mẹ Lý nói bà ta muốn làm mai cho cô, hơn nữa còn có “một trăm đồng tiền lễ hỏi” và “mười đồng tiền làm mai”.

Mặt Ân Ngọc Dao tái mét, đến cả khi Lý Thúy Như nói: “Có phải con trai nhà đó bị bệnh nặng gì không” thì cũng nhịn không được mà gật đầu theo. Đây chính là vùng nông thôn ở thập niên bảy mươi đó, ở trong thôn bọn họ, lúc kết hôn lễ hỏi bình thường cũng chỉ bốn năm đồng thôi, tiền dành dụm cả đời của đại đa số gia đình trong thôn cũng đều không được một trăm, đó là số tiền bọn họ phải để dành bao lâu mới có được chứ. Đến cả mặt còn chưa gặp được lần nào đã mở miệng nói sẽ cho lễ hỏi một trăm đồng, nếu nói người này không bị bệnh năng gì thì cho dù là đứa ngốc cũng sẽ không tin.

Mẹ Lý thấy Lý Thúy Như hỏi trắng ra như thế, lập tức nhịn không được trợn trắng mắt nhìn bà ta, trong lòng cuối cùng cũng có hơi chột dạ, đứng lên mở cửa phòng nhìn thoáng qua bên ngoài, xác định cửa phòng bếp và phòng phía tây đều khóa chặt lại, lúc này bà ta mới khóa kỹ cửa. Lý Thúy Như thấy mẹ ruột như thế, nhịn không được suy đoán: “Hay là đó là một thằng ngu?”

“Không có ngu, người ta thông minh lắm.” Mẹ Lý ngồi trên giường đất, hạ giọng nói tỉ mỉ tình huống của nhà bên kia cho con gái: “Đó là gia đình họ Trương của thôn Tây Bắc, người ta sinh liên tục năm đứa con gái mới đẻ ra được một cây độc đinh, cây độc đinh này chính là người mà mẹ muốn giới thiệu cho Ân Ngọc Dao, tên là Trương Bình Sinh. Cái tên Trương Bình Sinh này từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, lại còn là con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã không xuống ruộng làm việc, cho nên trông trắng trẻo xinh đẹp hơn mấy tên đàn ông trong thôn bình thường. Trương Bình Sinh học cấp hai xong, không thi đậu cấp ba thì cũng không học nữa, về thôn thì cha của nó lại không nỡ cho nó xuống ruộng làm việc, ở nhà hai ba năm nhưng vẫn cứ nuôi nó. Vừa lúc giáo viên trong thôn bị bệnh lao, nhà của nó cũng có chút họ hàng với thôn trưởng, cho nên để nó đi dạy thay giáo viên già kia, quanh năm suốt tháng kiếm được công điểm không ít hơn xuống ruộng làm việc là bao.”

Lý Thúy Như nghe thế có chút bực bội: “Trắng trẻo đẹp trai lại còn là giáo viên tiểu học, có thể lãnh tiền lương, ở trong nhà còn được cưng chiều, vậy tại sao còn phải bỏ một trăm đồng để tìm vợ nữa? Không lẽ là vì cảm thấy mấy đứa con gái trong thôn không xứng, chỉ thích mấy đứa xinh đẹp lại là học sinh cấp ba như Ân Ngọc Dao thôi sao?”

Nói đến cuối cùng, vẻ ghen tuông trong giọng nói của Lý Thúy Như giống như có thể hóa thành thực chất, loại phụ nữ dân quê bình thường chưa từng được đi học như bà ta, lần đầu tiên gả chồng chỉ có thể gả cho tên nông dân bình thường, không thể sinh đẻ còn sống không tốt. Tuy rằng sau khi tái hôn thì cuộc sống tốt hơn trước kia, nhưng chồng lại lớn hơn mình mười mấy tuổi, cả ngày chỉ biết cắm mặt xuống đất hướng lưng lên trời, cơ thể toàn mùi hôi của bùn đất và mồ hôi, bùn đất dính trong kẽ ngón tay rửa kiểu gì cũng không sạch được, mặt toàn nếp nhăn, làm gì tốt bằng giáo viên không cần phải dãi nắng dầm mưa, huống chi còn trắng trẻo đẹp trai nữa.