Đại khai sát giớiYên Vũ Giang Nam, bình thường trong một ngày liền muôn hình vạn trạng. Trước đó mấy ngày bầu trời quang đãng vạn dặm, hai ngày này mây đen như mực, mưa to như trút nước. Rốt cuộc đêm xuống cũng ngừng mưa, ánh trăng len lỏi ra khỏi đám mây sau khi tránh mưa. Núi rừng yên tĩnh, nhân tâm cũng không dò được, ở nơi này trước sau không thôn không hàng quán vô cùng hoang vu, nhưng lại sôi trào ra hơi thở khí huyết.
Sau khi kết thúc cơn mưa lớn, gió đêm còn ướt lạnh, đường xá đầy bùn lầy. Một vòng ngọn đuốc 'Tinh hỏa cự' chiếu sáng đêm, chiếu sáng huyết khí phục kích cùng sát ý nơi đây. Người cầm đuốc, không giống như là người của quan phủ. Dẫn đầu là vị trung niên cầm trường đao, cả người một thân thô bạo cùng hung hăng, trong mắt lóe lên ánh sáng dã thú đang rình đợi con mồi. Mấy tiếng đao kiếm va chạm nhau, có người ngã xuống bùn không dậy nổi, đổi lấy bốn phía tiếng cười to nghe rất chói tai, mùi máu nồng nặc.
"Phái Nga Mi cũng coi là nổi danh trên giang hồ. Cái gọi là danh môn chính phái, không nghĩ tới võ công lại không chịu đựng nổi một kích này." Thủ lĩnh khẽ búng sống đao, tùy ý cười nhạo: "Ta còn tưởng là xương khó gặm. Không phải phái Nga Mi các ngươi là hảo công phu sao?"
Một vị đệ tử trẻ tuổi nghe hắn làm nhục Nga Mi như vậy, từ dưới đất dùng hết sức nhảy lên một cái hướng hắn nhào tới, lại bị Tĩnh Huyền quát trở về.
"Ngươi trúng độc rất nặng, chớ đi chịu chết!"
Vị đệ tử kia sau khi nghe xong, hai mắt đỏ bừng, cắn răng dựng thẳng kiếm đứng trước người Tĩnh Huyền, hướng mọi người nói lớn: "Liều chết bảo vệ Chưởng môn." Nàng chính là đệ tử thân truyền của Tĩnh Huyền, là một trong những đệ tử năm đó hầu hạ Chu Chỉ Nhược, hôm nay lớn lên trở thành một đại cô nương, vốn một bên bị độc xâm nhập, nhưng không ngờ đột nhiên rơi vào tình cảnh này.
Phái Nga Mi tất cả mọi người đều có thương, nhưng vẫn kiên cường chống kiếm bày trận, bảo vệ Tĩnh Huyền. Tĩnh Huyền ngồi ở chính giữa, sắc mặt trắng xám, trên y bào vết máu nhiễm hồng. Ở đại hội võ lâm nàng cố ý bại trong tay Chưởng môn phái Hoa Sơn, bị thương không nhẹ. Cái này lại không quá mức quan trọng, quan trọng là trong đợt phục kích này không cẩn thận để bị trúng độc, trong Nga Mi không một ai là không tránh khỏi. Lúc này tất cả mọi người thân thể mềm nhũn vô lực, địch nhân cũng là cao thủ, lại ra tay tàn bạo, trực tiếp lấy mạng người, có thể chống đỡ đến giờ phút này hoàn toàn dựa vào võ công căn bản cứng cỏi của Nga Mi. Tĩnh Huyền có Cửu âm chân khí hộ thể, coi như trúng độc, lúc này nếu cố sức đánh một trận, đánh lui địch nhân này có thể nắm chắc bảy tám phần thắng trong tay. Nhưng muốn gϊếŧ hết toàn bộ bọn họ hiện giờ không làm được. Nếu bí mật Cửu âm chân kinh bị bại lộ, đó chính là hậu hoạn vô cùng.
Đang lúc Tĩnh Huyền do dự, sau lưng vị thủ lĩnh kia có một gã nam nhân sờ quai hàm cười nói: "Đại ca! Vị Đại tiểu thư kia trả tiền là muốn thấy đầu của mấy người này hay sao?" Nói xong, hắn bay lên hướng về phía một vị đệ tử đứng không vững ngã trên đất, đưa tay bắt đi. Tĩnh Huyền thấy việc đến nước này, trong lòng như muốn phát lực. Chợt nghe tiếng gió rét như đao thổi qua, không kịp thấy rõ, thì có hai tiếng ken két giòn rụm vang lên, tiếng kêu thê lương thảm thiết nhất thời hòa vào trong gió rót lọt vào tai. Một lần nữa nhìn đến người nọ, đã ngã vào trong bùn lăn lộn qua lại, giống như là lợn rừng bị gϊếŧ, giờ chết kế cận cánh tay đột nhiên bị gãy thành hai khúc.
Gió rét chợt dừng lại, một bộ y phục màu trắng ổn định đứng ở giữa trận thế, mái tóc dài còn dính nước mưa, ngạo nghễ cô độc như quỷ mỵ.
Thủ lĩnh bên kia chợt thấy biến cố sinh ra lớn như vậy, bị tiếng kêu gào thê thảm của thủ hạ làm cho ngẩn ngơ, hoảng sợ bật thốt lên: "Ngươi... người nào?"
Gió đêm thổi qua, đột ngột cuốn đến trận tập kích làm người rùng mình, lại phụ họa làm lay động bộ y phục màu trắng tỏa lan sát khí của cô nương kia.
"Nga Mi, Chu Chỉ Nhược."
Tĩnh Huyền chỉ thấy bóng lưng của vị cô nương áo trắng, liền không tiếng động mà cười, sát khí cũng đình lại, an tâm vận khí bức độc chữa thương. Vị đệ tử thân truyền kia trước có hầu hạ qua sinh hoạt ăn uống cho Chu Chỉ Nhược, hôm nay thấy nàng chết mà sống lại, ngạc nhiên cùng mừng rỡ đan xen, không biết nói cái gì cho phải. Còn có các đệ tử trẻ tuổi mới vào cửa Nga Mi mấy năm gần đây chưa từng thấy qua Chu Chỉ Nhược, không phản ứng kịp người trước mắt là người phương nào, chưa tỉnh hồn ổn định mà gọi Tĩnh Huyền.
Giờ phút này trong lòng của Tĩnh Huyền liền thực tế an ổn, bình tĩnh ra lệnh cho mọi người: "Tất cả mọi người ngồi xuống chữa thương, bất kỳ chuyện gì cũng không cần quản!"
"Chưởng môn?!"
"Hoảng cái gì!" Đại đệ tử nhận biết lời của Tĩnh Huyền liền thay sư phục trấn an mọi người nói: "Sư phụ tự có đạo lý, làm theo là được rồi, mau vận khí bức độc."
Mấy vị đệ tử trẻ tuổi lần này cũng không nói gì thêm nữa. Ở phía sau được một mình Chu Chỉ Nhược chặn lại làm thành vùng đất an toàn, bị thương nặng thì chính mình bức độc, thương nhẹ thì đi đến đỡ những người hôn mê nằm trên đất, vận khí chữa thương, không cần lên tiếng.
Chu Chỉ Nhược nghe sau lưng đâu lại vào đấy, cũng an tâm, chuyên tâm đối mặt với địch nhân ở trước mắt. Vị thủ lĩnh kia chém gϊếŧ trên giang hồ cũng có chút thâm niên, từ cuối nhà Nguyên cho đến bay giờ, chỉ vì bạc không vì nghĩa, chỉ lấy tiền để làm việc, cả người hảo công phu cũng không ít nợ máu. Trải qua gió nổi mây vần trên giang hồ vào cuối nhà Nguyên, cái tên Chưởng môn Nga Mi Chu Chỉ Nhược, hắn làm sao có thể không biết. Nhưng vô luận là triều đình hay phái Nga Mi, sớm đã tuyên cáo Chu Chỉ Nhược đã đền tội, chết tại Hàn giang, nhưng hôm nay đột nhiên từ đâu xuất hiện nhảy ra gϊếŧ người, cũng thật như quỷ mỵ.
Âm thanh tiếng kêu la thảm thiết của thủ hạ chói tai, vị thủ lĩnh chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, lúc mở miệng đầu lưỡi cũng líu lại: "Ngươi. . . Ngươi không phải là chết rồi sao? !"
Còn có kẻ không biết nặng nhẹ ngu đầu không biết Chu Chỉ Nhược người nào, mở miệng ầm ỉ: "Đại ca, cần gì phải quản nàng là ai! Công phu phái Nga Mi bất quá chỉ được như vậy, chỉ cần gϊếŧ hết bọn họ là được!"
Chu Chỉ Nhược sau khi nghe xong, mi mắt tuấn mỹ lạnh lẽo nhẹ nhàng cười một tiếng. Nàng không có nhặt mấy thanh trường kiếm lẻ tẻ trên mặt đất, chẳng qua là lấy trong ngực ra thanh chủy thủ của Triệu Mẫn.
"Các ngươi không xứng để thấy được võ công thực sự của phái Nga Mi chúng ta."
Đao pháp chém trúc... Trong lòng Tĩnh Huyền liền sáng tỏ, vui vẻ yên tâm mỉm cười, không hề mở mắt. Trong bóng tối gió rét liên tục thay nhau nổi lên, tiếng kêu thảm thiết thay nhau vang lên, mùi máu tanh chợt nồng nặc thêm, vang vọng như tiếng phá trúc ngã xuống đất, sạch sẻ gọn gàng.
Sát giới đại phá!
Ánh trăng như nước, đao ảnh như điện, lưỡi dao sắc bén dưới sự gào thét của những con quỷ mới. Đệ tử phật môn Chu Chỉ Nhược y phục trắng tinh loang lỗ đầy máu tươi, trong tay mủi đao vẫn nhỏ từng giọt máu, vẽ ra vài tấc vuông địa ngục trong màn mưa dưới ánh trăng. Giang hồ, ân oán, về lại giữa sinh sát. Sát khí, địch ý, táng với dưới chân hoàng thổ. Sau lưng mười năm, tên họ đều không có, hôm nay lại dốc toàn lực một mình bảo vệ chu toàn cho môn phái.
Trước mắt chính là một loại yêu quái chui vào lòng dạ Chu Chỉ Nhược, thúc đẩy Cửu âm chân khí ẩn ẩn trong lòng, đốt sạch ưu buồn nối tiếp ưu buồn phải kiềm chế trong mấy ngày nay, nhiệt cay tựa như xuyên thấu ngực, hóa thành một tiếng kêu vang vọng, âm thanh chấn động cây lá rơi lã chã.
Thủ lĩnh nghe nàng thét dài, nội lực thâm hậu của chính mình vĩnh viễn không phải là đối thủ, lập tức hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu trước khi có kết cuộc giống bọn thủ hạ mất mạng nằm trong máu: "Chu chưởng môn tha mạng! Ta cũng là lấy tiền của người khác, thay người làm việc! Cùng Nga Mi làm không oán không thù, chẳng qua là. . . Phải ăn chén cơm này mà thôi a!"
"Người nào kêu ngươi tới tập kích phái Nga Mi?"
"Cái này... Mối làm ăn này đa phần do người trung gian bắc cầu, chỉ biết người bỏ tiền được bọn họ gọi là 'Đại tiểu thư', ta chỉ biết sau lưng 'Đại tiểu thư' còn có phe cánh triều đình, cụ thể như thế nào, ta không hề... A!"
Ánh đao chỉ trong một cái chớp mắt, đầu lâu đã rớt lên trên vũng máu. Chén cơm này, xem ra không cần ăn nữa.
Địch nhân đã gϊếŧ chết hết, Chu Chỉ Nhược thu đao nạp khí, xoay người hướng về phía người của Nga Mi đi tới. Những đệ tử trẻ tuổi kia thấy Chu Chỉ Nhược thủ pháp gϊếŧ người cứng cỏi, nội lực thâm sâu không lường được, sớm sợ hãi không thôi. Bây giờ các nàng liền nương theo ánh trăng nhìn nàng đến gần, nhìn dung mạo nàng thanh tú trên y bào vết máu loang lổ, bận bịu tránh đường cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng. Đại đệ tử của Tĩnh Huyền đàng hoàng quỳ xuống đất, trong mắt rưng rưng nói: "Chưởng... Sư thúc!"
Chu Chỉ Nhược bước đến trước người Tĩnh Huyền, quỳ một chân trên đất, trịnh trọng hành lễ: "Tham kiến Chưởng môn sư tỷ, đệ tử tới chậm! Sư tỷ, ngươi bị thương như thế nào rồi?"
Tĩnh Huyền mới vừa vận khí bức độc, hao tổn lớn đến nội lực. Nàng dẫu sao bị thương nặng lại trúng thâm độc, lại thấy Chu Chỉ Nhược tới yên tâm buông cường khí chống đở, bây giờ chỉ cảm thấy bên trong máu huyết dâng trào trước mắt mơ hồ, giờ phút này gần như muốn mất đi ý thức.
"Giờ phút này... Chu Chỉ Nhược vì phái Nga Mi thay mặt chưởng môn, các ngươi... Tất cả nghe hiệu lệnh của nàng..."
Tác giả có lời muốn nói:Chưởng môn a, nói xong rồi đệ tử Nga Mi vứt đi đâu ~