Chương 14. Các hữu tiền lộ

Phía trước có đường.

Cáo từ Vương đại phu, bụng của Triệu Mẫn lại đói. Canh đậu hủ của Thường Châu cũng thật là ngon, ngay cả mấy ngày đều chỉ ăn canh đậu hủ cũng cảm thấy ăn không đủ, lại kéo Chu Chỉ Nhược đi trên đường tìm một quán nhỏ bán canh đậu hủ, tìm xung quanh bốn phía không có người liền ngồi xuống, cầm lấy cái bánh nướng nóng hổi mềm mềm, được ăn mặt mày hớn hở. Chu Chỉ Nhược thì tâm trạng nặng nề, xé cái bánh nướng ra ngẩn người đưa vào trong miệng. Trước khi Vương đại phu tiễn các nàng ra khỏi cửa, mãi luôn dặn dò Triệu Mẫn chớ có đại hỉ đại bi, còn đưa cho nàng sáu viên thuốc tròn, để nàng cách mười lăm ngày uống một viên, có thể áp đau của bệnh. Sáu viên, chính là chín mươi ngày, ba tháng. Tốt nhất là có thể trong vòng một tuần phải lấy được Tuyết thượng bạch liên tử còn phải quay về Thường Châu. Nhưng nếu là dược phô của Đường gia thôn không có bán dược liệu này, phải hướng Đường môn đòi thuốc có thể dễ vậy sao.

"Mẫn Mẫn..."

"Ân?" Triệu Mẫn đang nhai miếng bánh nướng trong miệng, lại đưa tay cầm một cái khác.

"Nếu như phải đến Đường môn đòi dược liệu Tuyết thượng bạch liên tử, chúng ta có thể có biện pháp khác sao?"

"Triệu Mẫn cúi đầu uống canh, đem miếng bánh trong miệng nuốt xuống, nói: "Ta có kế sách, quả thực không lấy được thì dùng đồ đổi vậy."

"Đổi? Chúng ta có cái gì có thể đổi lấy?"

"Có a." Triệu Mẫn cười nói: "Ở cái cửa thứ tư chim trấm của Đường môn, là cửa chuyên về độc dược. Nếu như thiên hạ kỳ độc Thập hương nhuyễn cân tán, đổi lấy cái dược liệu không hề trân quý Tuyết thượng bạch liên tử, bọn họ chắn hẳn sẽ không cự tuyệt."

"Thập hương nhuyễn cân tán?!" Đã lâu không có nghe qua danh tự này, Chu Chỉ Nhược có điểm hoảng hốt. Năm đó Triệu Mẫn đem giang hồ quậy đến đại loạn, sinh ra bao nhiêu rắc rối, có thể nói rằng cái thuốc độc này đã góp công rất lớn. Năm đó người của Chu Nguyên Chương công phá gần hết hoàng cung vương phủ, xuống tay ác độc chính là muốn tìm Thập hương nhuyễn cân tán và Hắc ngọc đoạn tục cao, nghe nói chỉ tìm được thuốc với số lượng rất ít. Cách điều chế cũng đã sớm vô tung vô ảnh. Khi đó nàng là Chưởng môn của Nga Mi, đối với chuyện này cũng nghe nói qua. Hiện tại chỉ sợ trên giang hồ đã quên mất tuyệt tích Thập hương nhuyễn cân tán. Lúc ấy, số lượng thuốc có được rất ít, coi như bây giờ còn, nhất định là trên tay của triều đình.

"Ngươi có Thập hương nhuyễn cân tán sao? Sao lang cá ta không biết?"

Triệu Mẫn bỏ đũa xuống, hai ngón tay gõ nhẹ trán, thần sắc đắc ý: "Ta không có thuốc, nhưng có cách điều chế. Cho nên ngươi yên tâm, ta tổng có biện pháp!"

Không nghĩ tới Triệu Mẫn biết cách điều chế Thập hương nhuyễn cân tán, Chu Chỉ Nhược cảm thấy trong lòng ổn định hơn rất nhiều. Coi như không mua được Tuyết thượng bạch liên tử, Thập hương nhuyễn cân tán cũng đủ để đảm đương được tiền cuộc cùng Đường môn trao đổi.

"Ân... Nếu quả thực quá khó khăn, Trùng khánh cách Nga Mi cũng không coi là quá xa... Vạn bất đắc dĩ thì..."

Triệu Mẫn biết Chu Chỉ Nhược sẽ không muốn liên lụy đến phái Nga Mi, lúc này cắt đứt lời nàng, cười an ủi: "Không cần làm phiền Tĩnh Huyền sư tỷ, chúng ta nhất định sẽ lấy được dược."

Bỏ qua Tuyết thượng bạch liên tử không nói đến nữa, cần phải làm trước mắt đó là lấy cây nhân sâm lớn nhà Tôn viên ngoại. Triệu Mẫn ăn uống no đủ liền muốn làm chính sự. Ở ngoài cửa lớn của Tôn phủ quan sát nửa ngày, nàng phát hiện cửa lớn Tôn phủ xuất hiện người lui tới rất nhiều, nhìn một cái cũng biết là không phải người trong Tôn phủ. Nàng liền tìm một quán trà ở gần cửa lớn, giả thành một cô nương nghèo khổ từ vùng khác đến đang ngồi chờ tỷ tỷ, không có lộ phí tỷ tỷ lại không đến, liền đến quán trà nhờ giúp đỡ, chỉ cần có miếng ăn là được. Tôn phủ gần đây người ra vào rất nhiều, lão bản quán trà làm ăn cũng rất tốt. đang rầu rỉ không có người giúp, bây giờ lại có một người tạp dịch miễn phí, bận rộn vui mừng nhận lấy. Nhiều người miệng tạp, Triệu Mẫn liền biết được nguyên do. Nguyên lai là tiểu thϊếp được Tôn viên ngoại cưng chiều gần đến sinh nhật. Tôn viên ngoại vì muốn dỗ nàng mà ở hoa viên xây tòa Thủy tạ. Những người ra vào Tôn phủ này là những thợ xây thợ mộc Thủy tạ. Tôn viên ngoại đối đãi với người làm luôn luôn hà khắc, những người thợ mộc thợ xây này thiếu ăn thiếu uống, chỉ có thể đi tới quán trà cạnh bên uống trà nghỉ trọ, ngược lại là rất dễ dàng cho Triệu Mẫn.

Đợi đến đêm sinh nhật của tiểu thϊếp Tôn viên ngoại, Tôn phủ yến tiệc linh đình, bên ngoài lại an bài một màn pháo bông náo nhiệt. Chu Chỉ Nhược một thân y phục màu đen thừa dịp Tôn phủ không người cảnh giác liền lẻn vào. Có chuyện để làm, có thể làm dịu đi tâm tình của nàng, trước khi đi nàng còn trêu ghẹo Triệu Mẫn lại để cho nàng đi xem pháo bông của người khác, cũng không biết ước hẹn pháo bông của chính mình lúc nào mới được thực hiện.

Triệu Mẫn cười cười cho qua, chỉ dặn dò nàng hết thảy đều phải cẩn thận, cũng không nhiều lời. Ở điểm trộm đạo này, lấy cái tu vi võ công của Chu Chỉ Nhược, ứng phó không cần nói, nàng cũng không cần phải lo lắng. Há chỉ đến nửa đêm, Chu Chỉ Nhược dưới ánh trăng mà mau chóng quay về, nhưng vẻ mặt lại đầy hoảng sợ.

Triệu Mẫn biết mấy ngày này nàng cũng vì chính mình cùng với chuyện của phái Nga Mi tâm tình uất ức, nhưng mà cái thần sắc như vậy lại là rất hiếm thấy, không kiềm được lo lắng, bận bịu đỡ lấy nàng xuống.

"Thế nào, không lấy được sao?"

"Lấy được rồi..." Chu Chỉ Nhược lẩm bẩm, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm vải đỏ bọc lại. Trong tấm vải là một cái hộp tinh xảo, trong hợp chính là một cây nhân sâm lớn.

"Ngươi đây là làm sao?"

"Mẫn Mẫn..." Chu Chỉ Nhược đột nhiên quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nóng nảy: "Có người muốn hại Nga Mi!"

Chân mày của Triệu Mẫn nhăn lại, nghiêm mặt nói: "Làm sao người biết được?"

"Tiệc rượu ở Tôn phủ, ta ẩn núp ở gần với lương phòng Tôn viên ngoại, muốn tìm cơ hội lẻn vào mật thất. Sau đó có một người dáng vẻ chắc là thân tín vội vả từ bên ngoài đi tới, giao cho Tôn viên ngoại một phong tin được đóng kín. Hai lỗ tai ta nghe hắn nói, nói là tin 'Đại tiểu thư'. Tôn viên ngoại đang ăn uống vui vẻ, mở phong tin ra nhìn một cái, không nhịn được rồi nói 'Trước để vào trong phòng kho đi, một chút ta sẽ nhìn kỹ, dù sao cũng là chuyện ra tiền', rồi người nọ đi. Ta vừa vặn đi theo hắn lẻn vào phòng kho. Đến thời điểm không còn người, ta nhìn thấy cái tin đó ở trên bàn, không nhịn được tò mò cũng nhìn một cái. Ngươi đoán là cái gì..." Không đợi Triệu Mẫn đoán, thần sắc Chu Chỉ Nhược liền ngưng trọng nói: "Phong tin đại khái chính là cái vị 'Đại tiểu thư' viết, nói là phái Nga Mi mới vừa rời khỏi Hàng Châu, trên đường trở về. Nàng đã tìm người phục kích nhóm người của Nga Mi cùng Tĩnh Huyền, để cho Tôn viên ngoại chuẩn bị ngân lượng trả thù lao."

Triệu Mẫn nhíu mày, suy nghĩ hỏi: "Cái người 'Đại tiểu thư' viết thư, ngươi nhìn ra được là ai chăng?"

Chu Chỉ Nhược lắc đầu: "Không có tên, chữ viết. . . Có chút không được tự nhiên, rất khó coi."

"Ân... Nàng là chủ mưu hay là người trung gian còn chưa thể biết được. Nếu như phong thư này thật có chuyện như vậy, là ai muốn vào lúc này hại phái Nga Mi. . ."

"Trừ triều đình sẽ còn người nào! Sư tỷ đã tự bại tỏ ra yếu thế, Chu Nguyên Chương còn không chịu bỏ qua cho!"

Chu Chỉ Nhược thấp giọng rống giận, mi mắt nổi lên một tầng sát khí. Triệu Mẫn thì hết sức tĩnh táo, khổ khổ suy tư. Chu Chỉ Nhược cho là triều đình ném đá giấu tay, Triệu Mẫn từ chối cho ý kiến. Triều đình tuy kiêng kỵ các môn phái võ lâm, nhưng là phái Nga Mi luôn luôn khiêm tốn cẩn thận, hẳn không phải là thủ đương kỳ trùng, coi như là triều đình muốn khích động các phái tạo nên hiềm khích, cũng không nên ra tay độc ác lén đòi mạng người. Triệu Mẫn trực giác thấy có chút không ổn, một chỗ không ổn hay là cả chuyện trùng hợp. Đúng lúc Tôn viên ngoại thu vào phong thư này, đúng lúc liền bị Chu Chỉ Nhược nhìn thấy. Nhưng trực giác dù sao chẳng qua cũng chỉ là trực giác, nàng thật muốn chỉ ra sơ hở nào đó, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra. Vương đại phu nói qua, Tôn viên ngoại là người hắc bạch thông cật, vì triều đình làm chút chuyện bẩn, coi như cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Muốn cõi đời này vô xảo bất thành thư, cũng là có a.

"Mẫn Mẫn, ta nghe nói, Tĩnh Huyền sư tỷ đang lúc tỷ võ lại bị thương. . . Vừa lúc cả phái bị người tập kích, nếu đã chuẩn bị đến vậy, nhất định là cao thủ. Ta chỉ sợ sư tỷ ứng thí không được, ta muốn. . ."

Nàng suy nghĩ gì, Triệu Mẫn trong bụng đều có thể sáng tỏ. Gần đây Chu Chỉ Nhược tâm sự nặng nề, Triệu Mẫn đều nhìn thấy hết ở trong mắt, lúc này biết tin Tĩnh Huyền gặp nạn, chỉ sợ nàng đã là uất ức tột cùng, nóng nảy khó mà cầm được. Triệu Mẫn biết, nếu lấy cái trực giác mờ ảo của mình làm lý do khuyên can Chu Chỉ Nhược rất là không ổn, nàng cũng không nói ra miệng. Huống chi, nếu thật nguy hiểm đến tính mạng đoàn người Tĩnh Huyền, có là liều mạng cũng phải cứu.

"Chỉ Nhược, ngươi đi đi. Lấy khinh công hiện giờ của ngươi, mấy ngày liền có thể đuổi kịp sư tỷ các nàng. Ta đi theo ngươi, chỉ vướng chân ngươi. Chính ta đi Trùng Khánh phủ được rồi."

Những lời này, nói trúng tâm khảm của Chu Chỉ Nhược. Nàng phải đi cứu Tĩnh Huyền, nhưng lại phải rời đi Triệu Mẫn, lại dùng mọi cách quấn quít: "Nhưng là. . . Mẫn Mẫn. . . Một mình ngươi, ta cũng không yên tâm. . ."

Triệu Mẫn nghiêng người ôm lấy Chu Chỉ Nhược, ôm nàng trong ngực, giọng điệu ôn nhu nói: "Ta không có việc gì. Chúng ta dọc đường đi cũng không bại lộ, hết thảy đều an toàn. Lần này phải đi Trùng Khánh, ta vẫn cải trang thành nam nhân, trước đi Thường Châu xử lý hành lý của chúng ta, sau đó chạy tới Trùng Khánh phủ. Ngươi đuổi kịp sư tỷ sau đó, nếu là các nàng bình yên, ngươi sẽ đuổi tới ta. Nếu là thật có chuyện gì, ngươi cần hộ tống các nàng trở về Nga Mi, chúng ta tại Trùng Khánh mà gặp mặt. Ta sẽ ở cái quán bên ngoài Đường Gia Bảo tìm một công việc sinh kế, chúng ta sẽ hội họp ở đó."

Chu Chỉ Nhược lòng tràn đầy lo âu, chỉ đành phải gật đầu, ôm chặt Triệu Mẫn, thở dài một tiếng: "Mẫn Mẫn, nhiều năm như vậy, chúng ta chưa từng tách ra. . ."

Triệu Mẫn nâng lên gương mặt nàng, nụ hôn rơi lên môi, hôn lên đôi mi đang lo lắng kia, cười nói: "Chúng ta sẽ không tách ra. Chẳng qua là bây giờ ta đi cùng ngươi, đối với ngươi, đối với ta, đối với sư tỷ, cũng chỉ là bất lợi. Ngươi tâm không có vướng bận, an tâm đi làm là được rồi." Triệu Mẫn từ bên hông lấy ra thanh chủy thủ gia truyền kia, đè ở lòng bàn tay của Chu Chỉ Nhược: "Mang đao của ta đi. Hết thảy cẩn thận, đừng để cho ta lo lắng."

Tác giả có lời muốn nói:

"Đại tiểu thư" tới ~