Chương 16. Hối vu Trùng Khánh

Hội hợp tại Trùng Khánh

Chu Chỉ Nhược vừa nhận lệnh thay mặt chức Chưởng môn, lập tức liền nhận chi trách Chưởng môn. Vô luận là thương nặng hay nhẹ, trên người của tất cả mọi người phái Nga Mi đều bị thương, Chu Chỉ Nhược liền dẫn mọi người rời khỏi chiến trường thị phi, lẻn vào một thành trấn gần nhất, tìm một quán trọ hẻo lánh mà nghỉ ngơi tu dưỡng. Lần này Tĩnh Huyền đi Hàng Châu tham dự đại hội võ lâm, mang theo đa số là những đệ tử trẻ tuổi, chính là không ít đệ tử chưa từng thấy qua Chu Chỉ Nhược. Nay các nàng tận mắt thấy Chu Chỉ Nhược võ công cao cường, vừa cảm kích chi ân cứu mạng, dĩ nhiên cũng vì duy mệnh phải nghe. Chu Chỉ Nhược đem mọi người đi nghỉ ngơi sau đó, đóng chặt cửa sổ vội vàng vì Tĩnh Huyền mà chữa thương. Đợi đến ngày thứ hai Tĩnh Huyền tỉnh lại, nàng mới biết hết cội nguồn của rắc rối. Vốn là Tĩnh Huyền cố ý bị thương cũng không phải là chuyện lớn, chính là do không cẩn thận trong lúc cơm tối bị trúng độc hương, dẫn đến cả người bủn rủn, nội lực bị áp chế, mới có thể bại trong tay những sát thủ kia.

Cả người bủn rủn, nội lực bị áp chế, Chu Chỉ Nhược rất nhanh liền nghĩ đến Thập hương nhuyễn cân tán, liền hướng về phía Tĩnh Huyền hỏi kỹ: "Nhìn cái độc hiệu này, là Thập hương nhuyễn cân tán sao?"

Thương thế của Tĩnh Huyền cũng không còn đáng ngại, chẳng qua là thân thể thượng yếu ớt, ngồi dựa ở bên giường lắc lắc đầu: "Hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, cơ hồ độc kia có mùi hơi là lạ. Mặc dù mùi vị hơi là lạ lại vô cùng nhạt nhẽo, không thể sánh được với Thập hương nhuyễn cân tán hoàn toàn không mùi không vị. Độc hiệu cũng không tốt như vậy. Ai, là ta khinh xuất. Tĩnh Minh sư muội bị thương hàn mấy ngày liên tiếp, nhất thời không phân biệt ra được." Tĩnh Huyền mang theo đệ tử vốn không nhiều, người có bối phận cao cũng chỉ có một mình Tĩnh Minh. Tĩnh Minh được xem là đệ nhất cao thủ phân biệt độc dược của Nga Mi, Tĩnh Huyền mang nàng đi theo, Chu Chỉ Nhược biết nàng đây là đề phòng những thủ đoạn bỉ ổi dùng độc dược. Nhưng địch nhân ở trong tối nào có ở ngoài sáng, cho dù cẩn thận đề phòng, cũng khó tránh bị người ám toán.

"Có thể để cho sư tỷ không phát giác được... Còn có thể áp chế nội lực đến như vậy, chẳng qua là có mùi vị là lạ nhạt nhẽo, cùng với năm đó đã coi như là siêu quần bạt tụy độc. . . Hiện tại trên tay triều đình cũng đang nắm giữ loại độc dược lợi hại như vậy sao?"

"Triều đình!"

Chu Chỉ Nhược liền đem chuyện phong thư ở Thường Châu nói rõ một lời, Tĩnh Huyền liên tưởng thủ lĩnh sát thủ trước khi chết có nói đến phía sau người sai khiến có phe cánh của triều đình, không khỏi nhíu mày nói: "Tại sao lại như vậy, tại sao triều đình sẽ đối với phái Nga Mi hạ độc thủ như vậy? Độc này lợi hại... Chẳng lẽ, Đường môn?" Mới vừa nghĩ đến cái tên môn phái khác, Tĩnh Huyền lại lắc đầu hủy bỏ: "Không phải. Đường môn mấy chục năm nay cũng không có lui đến võ lâm, đã lâu không có xuất độc, không phải là Đường môn, Tân triều thành lập, triều đình tự nhiên sẽ có người tài giỏi..."

Chu Chỉ Nhược im lặng một lát. Nàng cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ hoặc, xác thực là triều đình không có lý do gì phải ám sát Chưởng môn phái Nga Mi. Nếu thật là triều đình cố ý làm chuyện này, chỉ có thể nói Chu Nguyên Chương đối với võ lâm kiêng kỵ đến ăn ngủ không yên, bắt đầu động thủ diệt phái. Có thể Chu Chỉ Nhược nhớ tới lời suy đoán của Triệu Mẫn, luôn cảm thấy không đến nổi này, chẳng lẽ là những môn phái khác ám hại Nga Mi?

"Chuyện cho tới bây giờ, vô luận ai là người hạ thủ, nơi đây chúng ta không thể ở lâu."

"Đúng, mau rời đi mới được. Chỉ cần tiến vào Tứ Xuyên, lòng mới an tâm để xuống phân nửa. Chờ vào địa giới gia định, cái gì cũng không sợ, Bối sư muội sẽ phái người tiếp ứng. Sư muội, lần này... May mà ngươi."

Chu Chỉ Nhược lắc đầu cười khổ nói: "Nga Mi trong những năm này, ít nhiều đều bị ta dính líu. Biết được các ngươi gặp nạn, ta há có thể không tới cứu." Không chỉ che giấu võ công, đối với tất cả địch nhân nàng ra mặt đều bị gϊếŧ chết hết, nghĩ đến trừ người của phái Nga Mi ra, không có người nào biết Chu Chỉ Nhược trở lại giang hồ. Đợi hai ngày sau thương thế của tất cả mọi người chuyển biến tốt, Tĩnh Huyền không thể ở lâu, lập tức dẫn mọi người lên đường. Mà phong thơ viết ám sát quả nhiên là thật, sau lưng vẫn còn địch nhân, Chu Chỉ Nhược càng không yên tâm, vì vậy cùng Tĩnh Huyền thương lượng xong, âm thầm bảo vệ, một đường đi theo hộ tống mọi người phái Nga Mi trở về Tứ Xuyên. Xem ra, là phải đến Trùng Khánh mới có thể cùng Triệu Mẫn hội hợp.

Lại nói phái Nga Mi tuy một đường trắc trở, rốt cuộc cũng mặc thương thế, nắm chặt hướng Tây mà đi trở về Tứ Xuyên. Bọn sát thủ phục kích phái Nga Mi, trở thành cô hồn dã quỷ nơi rừng núi hoang vu, đến tận hoàng hôn ngày thứ hai mới được người qua đường phát hiện, báo với quan phủ. Thi thể liền được các ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi trong quan phủ) thu thập lại ngay ngắn đưa đến nha môn. Đợi đến ngày chạng vạng tối ngày thứ ba, gió đêm thổi lớn, một chiếc xe ngựa phong trần phó phó, cùng bọn người đi theo chạy nhanh như bay làm trăm dặm đất cát bay lên mù mịt, ngừng ở bên ngoài cửa chính nha môn. Phu xe ghìm ngựa lại, có một người tùy tùng đi tới vén rèm, một vị cô nương cong người nhảy xuống xe ngựa. Gió lớn đầy thành, tay trái của nàng vén tóc, tay áo cánh tay phải thêu văn tinh xảo từ vai xuống như trống rỗng mặc theo gió đung đưa. Gió thổi qua liền biết, nàng không có tay phải. Vén tóc ra sau tai, nàng mi mắt tuấn tú, ngũ quan rất là thanh lãng, sóng mắt chuyển đổi lộ ra vẻ lạnh lùng cùng khẩn trương. Nhìn tuổi tác của nàng xem ra khoảng chừng mới hơn hai mươi tuổi, trong thần thái lại có mấy phần không kiềm được tang thương.

Lúc này có quan sai người đi ra chỉ dẫn, vị cô nương này đi qua cửa chính vào nha môn, chạy thẳng tới mấy người ngỗ tác. Ngỗ tác để những thi thể bên trong nha môn đang thực hiện công việc nghiệm thi, thấy nàng tới liền hành lễ nói: "Ngài là Lăng đại tiểu thư. Đại nhân đã thông báo. Ngài. . . Có muốn trước xem một chút hay không?"

Vị Lăng đại tiểu thư làm cái tư thế đáp lễ, sau đó chậm rãi bước chập chửng, mở lấy một cổ lại một cổ thi thể xem qua, hỏi ngỗ tác nói: "Xin chỉ giáo."

"Tất cả thi thể đều là bị đao ngắn hoặc là chủy thủ dài ngắn làm hung khí chém bổ vào chỗ hiểm yếu, cơ hồ người nào cũng một đao mất mạng, xuống tay vô cùng ác độc! Có một cổ thi thể đầu mình chia lìa. . . Đồng liêu cầm bức họa truy nã so với cái đầu lâu, chắc chắn đây là kẻ thù của kẻ gian này ra tay, nhất định bị triều đình truy nã. Nghĩ đến. . . Đại khái. . . Là hắc đạo ác đấu đi, mới có thể thảm trạng như vậy."

Lăng đại tiểu thư cúi người nhìn kỹ vết thương, quả nhiên đều y như lời của ngỗ tác. Vết thương vừa sâu vừa dứt khoát , hạ thủ ác quyết. "Tìm được hung khí không?"

"Đầy đất đoạn đao tàn kiếm, khó mà nói. . ."

Lúc này trong mắt Lăng đại tiểu thư bỗng nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm thật kỹ vào một cổ thi thể trước mặt. Thi thể kia chính là cái người bị Chu Chỉ Nhược bẻ gảy cánh tay, vị đại hán gào thét như heo rừng. Tùy tùng đảo mắt nhìn hết bốn phía thi thể, tiến tới bên tai Lăng đại tiểu thư, nhẹ giọng rỉ tai nói: "Không giống như võ công phía Nga Mi a. . ."

"Không!" Thần sắc Lăng đại tiểu thư lạnh lùng bỗng nhiên quét sạch một cái, trong mắt thay vào đó là khó mà nói là trạng thái ánh sáng kịch liệt. "Cái thủ pháp này..." Nàng lại đưa tay đi sờ cánh tay bị bẻ gãy thành ba khúc của cổ thi thể kia, vặn vẹo cánh tay phải. Tay trái động tác hơi mạnh, chính là tay áo tay phải không ngừng được lay động: "Quả nhiên là nàng... Tuyệt đối là nàng!" Nàng đã lấy được câu trả lời mình luôn tìm kiếm, cũng không ở lại lâu, đa tạ ngỗ tác liền ra khỏi nha môn.

Ngoài cửa gió lại thổi lớn một chút, tùy tùng nhìn nàng đang cột lại y bào bị gió thổi phồng lên, chờ lệnh nói: "Đại tiểu thư, chúng ta bây giờ liền đi đến chỗ Nhị tiểu thư sao?"

"Cái gì Nhị tiểu thư?" Lăng đại tiểu thư trừng mắt tên tùy tùng bên cạnh, ánh mắt khinh miệt: "Lăng Yên Sở bất quá chỉ là thứ nữ của Lăng gia, cũng có thể leo lên được vị trí Tập đạo tổng ti của Trùng Khánh" Nàng hít sâu một hơi, trùng trùng thở mạnh ra: "Ngày đêm thần tốc, mau đến Trùng Khánh!"

Tác giả có lời muốn nói:

Trở lại giang hồ không hề chỉ có một mình chưởng môn ~