Chương 8.

Sắc trời tối dần, đám học sinh chơi một ngày, lúc này cùng bạn trở về lều nghỉ ngơi, bốn phía an tĩnh, chỉ có vài trại truyền đến tiếng khe khẽ nói nhỏ.

Thư Kiều và ngồi cùng bàn ở một lều, ngồi cùng bàn đã ngủ rồi, cậu chớp mắt to ngủ không được, lấy ra di động chọc vài cái, nhắn tin cho Tuân Quý Đông.

“Lão sư, ngủ không được.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Thư Kiều nhớ tới cái gì, trong bóng tối màn hình di động chiếu ra mặt cậu đắc ý cười.

“Muốn cùng anh ngủ.”

Qua vài phút, di động sáng lên.

“Lại đây.”

Thư Kiều lập tức bò dậy, thật cẩn thận ra ngoài, bên ngoài vô cùng an tĩnh, trên bầu trời đen kịt che kín ngôi sao. Cậu rón ra rón rén, sợ người khác thấy, nín thở vọt vào lều Tuân Quý Đông.

Hắn đã kéo khoá lều ra, Thư Kiều chui vào, khóa lại.

Cậu bị Tuân Quý Đông đè ở dưới thân hôn, quần áo đã bị lột sạch, hai người không dám mở đèn, ở lều trại nhỏ hẹp tối tăm thân thiết.

Tiếng nước lớn dần, tìиɧ ɖu͙© tràn ngập trong không gian. Tuân Quý Đông nắm tay Thư Kiều loát cho hắn, một cây gậy thô trướng làm cậu sắp cầm không được. Nam nhân đỉnh lộng lòng bàn tay cậu, chất nhầy dính tay hai người.

“Ân… Ca ca… Chờ một chút……”

Thư Kiều giãy giụa, “Em dùng miệng giúp anh.”

Đại điểu bành trướng nhét vào miệng, Thư Kiều quỳ gối giữa hai chân hắn ra sức phun ra nuốt vào. Đầu lưỡi tinh tế liếʍ thịt hành, liếʍ mã mắt. Hắn nắm đầu cậu đĩnh eo, côn ŧᏂịŧ để ở yết hầu, cậu theo bản năng nuốt xuống, Tuân Quý Đông sướиɠ đến hút khí. Hai tay cậu vuốt ve tinh hoàn, ngậm thứ trong miệng sâu trong yết hầu, không bao lâu đã bị bắn một miệng bạch trọc.

Thư Kiều nuốt xuống, bò lên ngồi trên người hắn, nói bên tai nam nhân, “Đồ vật lão sư ăn ngon thật.”

Thịt trụ dưới mông lại có dấu hiệu cứng, Thư Kiều vươn đầu lưỡi liếʍ môi Tuân Quý Đông, eo trên dưới đong đưa dùng hoa huyệt ướŧ áŧ cọ xát cự căn, nhỏ giọng rêи ɾỉ.

Tuân Quý Đông hô hấp tăng thêm, bóp mặt hôn cậu, “Lát nữa cắm vào tự động.”

“Dạ… Ca ca mau cắm vào.”

Thư Kiều lung tung gật đầu.

Tuân Quý Đông nắm khí cụ loát động vài cái, tìm được huyệt khẩu thẳng lưng đâm vào. Thư Kiều a một tiếng, lập tức khép miệng. Cậu đỡ vai hắn, cảm thụ được nhục bổng, eo nhẹ nhàng trước sau đong đưa. Tuân Quý Đông vuốt ve eo nhỏ bàn tay gần như có thể nắm lấy. Hắn dùng ngón cái đè đè bụng Thư Kiều, làm mật huyệt run rẩy, thiếu chút nữa kẹp hắn bắn.

Hai người ra một thân mồ hôi, không khí như trở nên ẩm ướt. Tuân Quý Đông ngậm hai điểm trước ngực cậu liếʍ, ngón tay ấn âm đế vuốt ve, cố tình Thư Kiều không thể kêu ra, cách đó không xa có bạn học ngủ. Cậu như hồ ly tinh tới câu dẫn thư sinh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ở chỗ này phát tao. Thư Kiều thấp giọng thở dốc, eo đong đưa càng lúc càng nhanh, ngón tay vô thức thủ sẵn lưng hắn.

“Lão sư… Em sắp tới rồi…”

Hoa huyệt càng ngày càng ngứa, chảy dâʍ ŧᏂủy̠ một chân nam nhân.

Tuân Quý Đông nắm eo cậu dùng sức áp xuống, cọ hoa huyệt phun thủy, hắn lại đỉnh vài cái, rút ra bắn trên bụng cậu.

Thư Kiều chống trán hắn thở dốc, “Lão sư, chúng ta giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nga.”

Tuân Quý Đông hôn người một ngụm, cầm khăn ướt lau bụng cậu, “Còn không phải yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao, tiểu hồ ly hơn nửa đêm động dục đánh bạo chui vào ổ chăn anh.”

Tuân Quý Đông ôm Thư Kiều chui vào chăn, hai người dựa sát ôm nhau, hắn hôn trán cậu, “Mau ngủ đi, ngày mai chúng ta xem mặt trời mọc.”

Hơn 5 giờ sáng, Tuân Quý Đông ôm người từ trong ổ chăn ra. Mắt cậu chưa mở ra, cơ thể mềm như bùn, hắn cầm khăn lông thấm nước lau mặt cho cậu.

“Bảo bối nhi mau thức, muốn xem mặt trời mọc không?”

“Ân? Mặt trời mọc? Muốn xem.”

Cậu dùng sức trợn mắt, bò ra lều trại.

Tuân Quý Đông phủ thêm áo khoác cho cậu, nửa ôm người ngồi cạnh lều trại. Chỉ chốc lát sau, đường chân trời xuất hiện ánh rạng đông, mặt trời trong áng mây chậm rãi hiện lên. Tuân Quý Đông cùng Thư Kiều trao đổi nụ hôn đầu tiên hôm nay, tươi cười trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.