Chương 9.

Sau cuối kỳ, mỗi lớp phải họp phụ huynh, Giang Liễu ngồi ở vị trí Thư Kiều, cầm phiếu điểm cậu xem. Giang Liễu không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng Thư Kiều có thể khỏe mạnh bình an lớn lên.

Chờ phụ huynh đến đông đủ, chủ nhiệm lớp Đường Viện lên bục tổng kết học sinh tiến bộ, giảm sút, còn nói rất nhiều việc phụ huynh nên phối hợp.

Kế tiếp là lão sư tổ trưởng nói thành tích, lúc Tuân Quý Đông đứng trên bục giảng, mặt ngoài không có phản ứng gì, kỳ thật lòng bàn tay khẩn trương ra một tầng mồ hôi. Hắn thấy mẹ Thư Kiều ngồi ở nơi đó, tuy hắn và Thư Kiều chưa come out.

Cùng lúc đó, Giang Liễu cũng khẩn trương, trong nháy mắt thấy Tuân Quý Đông, nàng đột nhiên nắm chặt phiếu điểm trong tay. Toán học lão sư trên bục này, là người trên màn hình di động Thư Kiều. Nàng khó có thể tin nhìn Tuân Quý Đông, hơn mười phút, cái gì cũng không nghe vào, đầu loạn thành một nồi cháo. Thư Kiều và toán học lão sư chuyện như thế nào? Bọn họ đang yêu đương hay Thư Kiều yêu đơn phương? Trách không được Thư Kiều đột nhiên muốn trọ ở trường…

Giang Liễu sợ hãi biết đáp án, nàng tự cho là bọn họ không can thiệp sinh hoạt con trai chính là tôn trọng nhất, không nghĩ tới có một ngày Thư Kiều có thể bị người khác khi dễ hay không.

Trong lòng Giang Liễu ngũ vị tạp trần, thẳng đến phụ huynh xung quanh tan đi nàng mới phản ứng lại.

Nàng xoa xoa khóe mắt, đứng lên ra ngoài, Tuân Quý Đông và hai giáo viên khác đứng ở cửa, nàng chậm rãi đi đến trước mặt hắn.

“Tuân lão sư, có thể nói chuyện không?”

Hai người đứng cuối hành lang, Giang Liễu nói trước, “Tôi thấy ảnh cậu trong điện thoại Thư Thư, hai người… Hiện tại là quan hệ gì?”

Lúc Giang Liễu gọi hắn, Tuân Quý Đông nhận thấy được đối phương đã biết chuyện hắn và Thư Kiều, hắn cũng không muốn giấu giếm nữa, “Cháu và Thư Kiều đang yêu đương.”

“Cậu…”

Nghe được đáp án, nước mắt Giang Liễu rơi xuống, trái tim giống như bị người niết, “Có phải cậu lừa nó hay không!”

Tuân Quý Đông thấy Giang Liễu khóc có chút hoảng, vội lấy khăn giấy đưa cho nàng, “Cháu không lừa em ấy, chúng cháu thích nhau mới ở bên nhau.”

“Mẹ Thư Kiều, cháu biết Thư Kiều đối với ngài rất quan trọng, em ấy với cháu cũng đồng dạng quan trọng, cháu rất quý trọng em ấy. Chúng cháu thật sự cách không ít tuổi, đoạn cảm tình này công khai sẽ bị không ít phê bình. Cho nên vừa mới bắt đầu cháu do dự. Thư Kiều mới mười bảy, cuộc sống em ấy còn có rất nhiều thứ, mà cháu cứ như vậy, cháu không sợ bị nghị luận, cháu sợ Thư Kiều thừa nhận không được.”

“Nhưng Thư Kiều như nghé con không sợ hổ, em ấy có thể dũng cảm đối mặt tình cảm của mình. Em ấy có thể vì tình yêu không màng tất cả. Mà cháu là người nhu nhược, cháu chỉ biết trốn tránh. Sau đó cháu và em ấy bên nhau, em ấy đặc biệt vui vẻ, cháu cũng vậy. Càng về sau cháu không rời đi em ấy, Thư Thư chính là sinh mệnh thứ hai của cháu. Cháu có thể hứa với ngài, nếu em ấy nguyện ý vẫn luôn cùng cháu bên nhau, cháu sẽ đối tốt với Thư Kiều cả đời. Nếu em ấy muốn rời khỏi, cháu cũng tuyệt không ngăn.”

Giang Liễu đứng ở đối diện nghe xong, nàng đã biết hai người lưỡng tình tương duyệt. Nàng sợ nhất là Thư Kiều sẽ ở đoạn cảm tình này chịu ủy khuất, nhưng nếu hôm nay nàng ngăn trở bọn họ, Thư Kiều còn sẽ vui vẻ sao. Nàng không biết nên làm sao bây giờ, vừa rồi Tuân Quý Đông nói xác thật làm người động dung, nhưng nàng như cũ không thể yên tâm, nàng mệt mỏi nhắm mắt.

“Tuân lão sư, lời cậu nói tôi nhớ kỹ, nhưng hiện tại tôi vẫn vô pháp tiếp thu, từ hôm nay trở đi ngoài đi học, hai người tận lực không cần gặp mặt, có thể làm được sao?”

Tuân Quý Đông biết trong chuyện này không được gấp, ít nhất Giang Liễu không trực tiếp bắt bọn họ chia tay đã nói lên còn có thể, hắn gật đầu.

“Có thể, ngài yên tâm.”

Nhìn Giang Liễu rời đi, Tuân Quý Đông lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

——

Thư Kiều nghe tiếng Giang Liễu vào cửa, hứng thú bừng bừng chạy tới.

“Mẹ, phụ huynh sẽ được lão sư khen ngợi…”

“Mẹ… Mẹ khóc sao?”

Giang Liễu vành mắt phiếm hồng, trong lòng Thư Kiều trầm xuống, “Xảy ra chuyện gì mẹ, là con thi quá kém sao?”

Giang Liễu lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười, “Không có, chỉ là gần đây mẹ đi làm mệt mỏi, đừng lo lắng.”

Giang Liễu thay đổi giày vào phòng ngủ, đi hai bước dừng lại hỏi Thư Kiều, “Thư Thư, con cảm thấy mình vui vẻ sao?”

Thư Kiều không rõ vì sao mẹ hỏi cái này, ngây thơ gật đầu nói vui vẻ. Giang Liễu đau xót, cười, “Vui vẻ thì tốt, bị ủy khuất phải nói với mẹ.”

Thư Kiều loáng thoáng cảm thấy phát sinh cái gì, nhưng cậu nghĩ thế nào cũng không rõ, chỉ có thể đợi tới khi mẹ muốn nói cho cậu.

Buổi tối Thư Ứng Lâm ba ba Thư Kiều về nhà, vào phòng ngủ thấy Giang Liễu dựa vào đầu giường nhỏ giọng khóc nức nở, hắn nhanh chóng đi qua an ủi bà xã.

“Sao lại khóc?”

Giang Liễu như tìm được nơi phát tiết dựa vào vai Thư Ứng Lâm khóc, nói rõ chuyện hôm nay, nói ảnh trong điện thoại Thư Kiều, nói Tuân Quý Đông nói chuyện với nàng, còn nói Thư Kiều cơ bản không trọ ở trường.

Thư Ứng Lâm vỗ lưng vợ trấn an nàng, ông ra ngoài đứng ở phòng khách kêu người:

“Thư Kiều, ra đây cho ba!”

Giây tiếp theo, Thư Kiều mở cửa phòng chạy tới, thấy sắc mặt ba ba đen, bắp chân nhũn ra.

“Ba……”

“Có phải con cùng toán học lão sư yêu đương?”

Thư Kiều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cậu không biết sao ba ba đột nhiên biết, lại nghĩ đến hôm nay mẹ khác thường, nói không lựa lời:

“Ba… Ba, đừng nóng giận… Con… con……”

Thư Ứng Lâm thấy bộ dáng Thư Kiều liền hiểu, tức giận chỉ nghĩ muốn túm Thư Kiều dội nước, lớn tiếng thiếu chút nữa chấn điếc lỗ tai cậu:

“Con có biết con đang làm cái gì không! Hắn là lão sư con, vẫn là một nam nhân lớn hơn con mười tuổi! Đến lúc đó con bị người bán cũng không biết!”

Thư Kiều gấp gáp lắc đầu, nước mắt chảy ra, “Ô ô ô ô… Không có như vậy… Hắn thích con…… Hắn rất tốt với con……”

“Ba mặc kệ hắn cho con uống thuốc mê gì, ba không đồng ý con và hắn bên nhau.”

Thư Ứng Lâm tức giận đau đầu, huyệt Thái Dương nhảy dựng, “Từ ngày mai mỗi ngày học xong lập tức về nhà, ba sẽ đón con, trả lại ký túc xá cho trường học.”

Thư Kiều còn khóc, ngón tay gắt gao nắm chặt góc áo nức nở, miệng đứt quãng nói không cần, hiện tại cậu rất muốn Tuân Quý Đông ôm mình.