Chương 7.2

Thứ sáu thời tiết đẹp, học sinh ban 9 lớp 11 quải ba lô đầy đồ ăn vặt lên xe buýt. Xuất phát từ trường học phải đi một giờ, Thư Kiều và ngồi cùng bàn ngồi chung, Tuân Quý Đông và Đường Viện ngồi đằng trước.

Qua một hồi có người ồn ào muốn ca hát, có học sinh làm ầm ĩ chạy đến phía trước cầm microphone hát, không khí trong xe nóng lên, mọi người đều cười. Đột nhiên có học sinh không đàng hoàng la hét kêu Tuân Quý Đông và Đường Viện song ca, hai lão sư độc thân lập tức trở thành đối tượng bọn học sinh trêu chọc.

“Thầy Tuân! Mau mời cô Đường hát a!”

“Đúng vậy! Thầy Tuân ngượng ngùng ha ha ha ha ha ha ha…”

“Tới một bài! Tới một bài!”

……

Nam sinh nổi gân cổ lên ồn ào, các nữ sinh nhìn nhau che miệng cười, chỉ có mặt Thư Kiều càng ngày càng đen, hận không thể nhảy dựng lên rống to cậu mới là bạn trai của Tuân Quý Đông.

Tuân Quý Đông biết có tổ tông trên xe không thể trêu vào, vội hoà giải, “Nghỉ một lát đi, đều có sức như thế xem ra bài tập toán học nên cho nhiều một chút.”

Vừa nghe lời này bọn ầm ĩ đều thành thật, sợ toán học lão sư cho thêm bài tập.

Tuân Quý Đông không dấu vết nhìn Thư Kiều một cái. Quả nhiên, đôi mắt cậu hồng hồng, thấy hắn nhìn qua liền xoay đi, có điểm tức giận phồng quai hàm.

Tuân Quý Đông thở dài, chờ một lát lại dỗ, ngồi xuống thấy Đường Viện nhìn hắn, hắn xin lỗi:

“Thực xin lỗi cô Đường, bọn học sinh một đứa hai đứa đều không đàng hoàng như thế, cô đừng giận.”

Đường Viện mỉm cười lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”

Một lát sau, nàng hỏi, “Thầy Tuân có bạn gái sao?”

Tuân Quý Đông “Ân” một tiếng, “Có.”

“Bạn gái thầy Tuân nhất định thật xinh đẹp.”

“Đúng vậy, thật xinh đẹp.”

Khóe miệng hắn nhẹ cong, nhớ tới ngày đó Thư Kiều mặc váy chỉ kéo khóa kéo, còn thoa son, duy độc một đôi mắt trong suốt nhìn hắn.

Tới nơi, học sinh muốn dựng lều trại trước, học sinh đều là hai hoặc ba người một lều, hai giáo viên một người một lều. Rất nhanh Tuân Quý Đông dựng xong, hướng tới Thư Kiều. Thư Kiều và ngồi cùng bàn còn đang căng giá, hắn đi lên tiếp nhận đồ vật trong tay cậu, “Thầy làm cho.”

Ngồi cùng bàn Thư Kiều cảm kích, “Cảm ơn Thầy Tuân!”

Thư Kiều không nói gì.

Sau khi tự do hoạt động, học sinh nào quan hệ tốt tụ lại ăn đồ ăn vặt, chụp ảnh. Thư Kiều ngồi trên cỏ cùng một đống đồ ăn vặt nhưng không muốn ăn, bạn học bên cạnh nói chuyện cậu cũng không có hứng nghe. Ngồi cùng bàn Thư Kiều ôm vai nhìn cậu.

“Sao vậy Thư Kiều, không thoải mái hả?”

Thư Kiều héo bẹp gật gật đầu, “Ừm, say xe.”

“Vậy cậu vào lều nghỉ ngơi một lát đi.”

Thư Kiều ngẩng đầu nhìn một vòng, không phát hiện bóng dáng Tuân Quý Đông, cảm xúc càng hạ xuống, “Ừm.”

Thư Kiều chui vào lều nằm, cầm di động vuốt tới vuốt lui, không biết đang đợi cái gì, lúc cậu mơ mơ màng màng sắp ngủ, tin nhắn tới.

“Bảo bảo, em ở đâu?”

Mắt Thư Kiều sáng lên, vừa định trả lời, lại nhớ tới chuyện vừa rồi, chịu đựng không để ý.

Một lát sau.

“Bảo bảo anh sai rồi, mau ra đây, mang em tới chỗ thú vị, anh dỗ dỗ em.”

“Bảo bảo?”

Thư Kiều nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, “Em ở lều trại.”

Không bao lâu Tuân Quý Đông tìm tới, ngồi xổm bên ngoài nhỏ giọng kêu, “Thư Thư, bảo bối nhi, ra đây.”

Một trận sột sột soạt soạt, Thư Kiều kéo ra khóa lều từ bên trong lộ ra đầu nhỏ, “Đi chỗ nào?”

“Đi em sẽ biết.”

Tuân Quý Đông hướng về phía cậu cười.

Hồ nước lân lân, có thiên nga ngưỡng cổ, mặt nước hơi gợn sóng, Tuân Quý Đông lôi kéo tay cậu nhẹ nhàng cào lòng bàn tay làm tâm Thư Kiều nhộn nhạo lên.

Hắn lôi kéo cậu ngồi trên cỏ, vòng người trước ngực, đầu đè trên vai cậu, “Bảo bảo, đừng nóng giận, anh sai rồi.”

Thư Kiều hừ nhẹ một tiếng, “Anh mới không sai, bọn họ nói rất đúng, anh và cô Đường thật sự rất xứng đôi.”

Tuân Quý Đông nhìn cậu ghen muốn cắn một ngụm, phun hơi thở bên tai.

“Đừng giận dỗi, trong sạch của anh đều cho em, em còn nói anh và người khác xứng đôi, anh oan muốn chết.”

Thư Kiều bị náo loạn đỏ mặt, “Anh, không biết xấu hổ.”

Mới vừa nói xong đã bị chặn miệng, Tuân Quý Đông lấy áo khoác phủ đầu hai người, ôm mặt Thư Kiều hôn, đầu lưỡi cạy ra hàm răng vói vào, đảo loạn một hồ xuân thủy, lại dùng miệng cọ xát môi cậu nói chuyện:

“Thích em, bảo bối.”

Thư Kiều bị thổ lộ ngực nóng lên, vươn cánh tay gắt gao ôm hắn.

Lúc hai người trở về gặp Đường Viện, nàng nghi hoặc nhìn hai người từ trong rừng cây đi ra.

“Thầy Tuân, sao hai người từ nơi đó ra vậy?”

Tuân Quý Đông thập phần bình tĩnh trả lời nàng, “Vừa rồi Thư Kiều không thoải mái, tôi mang em ấy đi dạo.”

Đường Viện nhìn nhìn mặt Thư Kiều, đích xác thực hồng, “Nga… Thư Kiều còn ổn đi? Có cần hỗ trợ không?”

“Không có việc gì.”

Thư Kiều nhỏ giọng trả lời, không dám nhìn người.

“Không có việc gì là được, lát nữa nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cậu gật gật đầu, theo Tuân Quý Đông rời đi.