Chương 7.

Sắp thi học kỳ, bọn học sinh đều khẩn trương lên, thành tích mỗi người kiểm tra lần này thống kê theo cả thành phố rồi xếp hạng. Toàn bộ trường học đều khẩn trương, dù hết tiết nhưng nơi nơi đều thấy học sinh ôm sách học.

Thành tích Thư Kiều trên cơ bản là bình thường, tuy không bị phụ huynh gây áp lực, nhưng cậu cũng bị bạn học xung quanh lây, trong lòng lo lắng kỳ thi lần này.

Đã 11 giờ tối, Thư Kiều còn ghé vào bàn viết viết, Tuân Quý Đông nhìn thoáng qua đồng hồ, ra ngoài lấy một ly sữa bò nóng vào.

Hắn đặt sữa bò lên bàn, chống hai bên xem Thư Kiều làm bài. Cậu tính đề vật lý, giấy nháp viết nửa tờ giải ra câu thứ nhất. Cậu quay đầu hỏi Tuân Quý Đông đúng hay không, hắn cầm nháp giấy nhìn một lần.

“Ân, không tính sai số ở giữa thì đúng.”

Thư Kiều cười lộ răng trắng, lấy giấy phải làm câu tiếp theo, Tuân Quý Đông nắm tay không cho cậu viết, “Quá muộn, ngày mai lại viết, ngủ đi.”

“Không cần, anh ngủ trước đi.”

Tuân Quý Đông không phản ứng cậu cự tuyệt, cường ngạnh ôm lên, Thư Kiều chưa làm xong đề trong lòng sốt ruột, giãy giụa trong ngực hắn, “Không được, em phải làm xong, ca ca, em làm xong sẽ ngủ.”

Tuân Quý Đông ném cậu lên giường áp xuống, bàn tay đi vào áo ngủ sờ. Hắn không cho cậu cơ hội thở dốc, đầu lưỡi linh hoạt quấy. Thư Kiều bị hôn phát ngốc, cơ thể cũng mềm, chỉ biết ôm cổ hắn rầm rì, nước bọt không kịp nuốt theo cằm chảy xuống cổ.

Hôn người dưới thân mềm Tuân Quý Đông mới đứng lên, cầm sữa bò uy cậu uống. Thư Kiều động tiểu hầu kết, uống sạch sữa bò xong còn ợ.

Hắn xoa xoa miệng cậu, nhét vào chăn dỗ ngủ. Tinh thần Thư Kiều căng chặt một ngày được thả lỏng lập tức cảm thấy mỏi mệt, ôm cánh tay nam nhân ngủ.

Đáng thương Tuân Quý Đông vừa rồi hôn đến cứng. Khi trường học bắt đầu chuẩn bị thi tới nay, hắn và Thư Kiều chưa làm. Hiện tại tà hỏa chưa tiêu, Tuân Quý Đông thật cẩn thận rút ra cánh tay, hai tay duỗi xuống loát động côn ŧᏂịŧ, hắn một bên ngửi hương vị trên người Thư Kiều một bên tự an ủi. Sắp cao trào cúi đầu khẽ liếʍ lỗ tai cậu làm Thư Kiều rêи ɾỉ một tiếng, hắn bắn trên tay.

Kỳ thi này thật là muốn mệnh, Tuân Quý Đông một bên rửa tay một bên oán hận.

Thi xong, học sinh rất có cảm giác sống sót sau kiếp nạn, đều thả lỏng không ít, kết thúc thi là cuối tuần. Tan học, Thư Kiều ngồi trong xe Tuân Quý Đông dính trên người hắn không xuống, ôm đầu loạn gặm. Hai người còn ở trong trường học, Tuân Quý Đông dỗ cậu ngồi đàng hoàng, về nhà lại dính nhau.

Thư Kiều ngượng ngùng xoắn xít ngồi, hai chân kẹp chặt không dám động, vừa động phía dưới sẽ chảy nước. Tuân Quý Đông cũng không chậm chạp, lái xe về nhà. Mới vừa vào thang máy cậu liền dán, hai người môi răng giao hòa, tìиɧ ɖu͙© tăng lên, nghiêng ngả lảo đảo vào cửa.

Cửa vừa mở, Thư Kiều đã bị đè trên tường ở huyền quan, quần đồng phục và qυầи ɭóŧ bị cởi đạp dưới chân. Tuân Quý Đông trực tiếp cắm hai ngón tay vào hoa huyệt, chân cậu mềm, tiểu huyệt ướt rối tinh rối mù, run nói:

“Ca ca… Mau cắm vào… Em không cần ngón tay…”

Tuân Quý Đông hôn hôn gáy cậu, lấy ra áo mưa trong ngăn kéo, tròng lên kê kê đĩnh eo cắm vào, không bao lâu huyền quan vang lên bạch bạch bạch. Hai người đều nghẹn hỏng rồi, động tác nam nhân hung ác lên, đâm đỏ mông nhỏ, thịt mông run lên. Hai người thở dốc, tiểu huyệt kẹp chặt vô cùng, Tuân Quý Đông chống đối càng lúc càng nhanh.

“Bảo bối nhi. Anh muốn bắn…”

“A….. A……”

Hai người cùng tiết, hắn đè trên người cậu bình ổn sau cao trào, đang muốn mở miệng, chuông điện thoại vang lên.

Thư Kiều ý thức được là điện thoại mình, nhanh chóng lấy ra từ cặp sách, là mẹ, cậu thanh thanh giọng mới ấn nghe, “Mẹ?”

“Thư Thư, hôm nay không về nhà sao?”

Thư Kiều nhìn về phía Tuân Quý Đông, hắn làm khẩu hình kêu cậu về nhà, Thư Kiều đành phải mở miệng, “Hôm nay đồng học tụ hội, một lát con về.”

Giang Liễu không nói thêm nữa, treo điện thoại.

Tuân Quý Đông cười cười, sờ sờ mặt cậu, “Anh đưa em về.”

Thư Kiều nhấp miệng kéo tay hắn nói xin lỗi.

“Không có việc gì, bình thường cuối tuần em đều về nhà, ba mẹ lo lắng em là đúng.”

Hai người như thường lệ tách ra ở xã khu, Thư Kiều nắm một ngón tay Tuân Quý Đông, mắt thẳng tắp vọng vào ánh mắt hắn.

“Còn một năm, anh chờ em.”

Tuân Quý Đông cười sờ đầu cậu, chưa nói được cũng chưa nói không, “Anh nghe rồi, mau trở về đi thôi.”

Thành tích thi rất nhanh đã có, một trường ở thành phố xếp hạng như cũ là thứ nhất, lớp học sinh giỏi còn ôm hạng nhất nhì ba. Thứ hai chào cờ hiệu trưởng tình cảm mãnh liệt phát biểu, khó nén vui sướиɠ, cuối cùng còn tuyên bố thứ sáu toàn trường tổ chức đi ngoại thành du lịch, học sinh tự chọn đi hay không.

Bọn học sinh trước khi thi có bao nhiêu khổ cực, hiện tại liền có bấy nhiêu cao hứng. Hết tiết đều hứng thú bừng bừng bàn tán chuyện đi chơi. Thư Kiều cũng thực chờ mong, nhưng cậu không biết Tuân Quý Đông có thể cùng đi không, theo lý hẳn là chủ nhiệm lớp đi theo.

Buổi tối cậu và hắn cùng nhau về nhà, hỏi hắn có đi không, Tuân Quý Đông gật gật đầu, “Đi.”

“Thật sự? Các lão sư đều đi sao?”

“Không phải, chỉ có anh và Đường lão sư, mỗi ban đều là một nam một nữ lão sư chịu trách nhiệm, lão sư vật lý lớp em lớn tuổi, không thể bắt đi.”

Thư Kiều nhớ tới lão sư vật lý đầu trọc ôm bụng cười không ngừng, nắm tay hắn, “Ngày mai chúng ta đi siêu thị mua đồ!”