Chương 14: Biển nổi cuồng phong
Tân Tiệp tuy không cử động được nhưng các giác quan vẫn hoạt động, chỉ là không nói được. Chàng bị Mậu Thất Nương kẹp vào nách lướt đi như bay, chỉ thấy tiếng gió vù vù thổi qua rát cả tai.
Căn cứ vào tốc độ lướt gió, Tân Tiệp hiểu rằng cho dù chàng có thi triển đến tuyệt đỉnh khinh công “Ám Ảnh Phù Hương” thì vẫn còn xa mới đạt được trình độ đó. Tân Tiệp than thầm rằng công lực mình kém hẳn người ta.
Dần dần, chàng nghĩ đến nguy cơ mình đang gặp phải, buồn rầu tự nghĩ :
- “Ta có chỗ nào đắc tội với những cao nhân này mà họ lại bức bách ta đến thế?”
Tân Tiệp ngán ngẩm thở dài nhưng thậm chí hơi thở mạnh cũng không xuất ra được. Lúc này tay chân Tân Tiệp đã tê cứng, vô cùng khó chịu. Lần đầu tiên chàng biết mùi vị bị người khác điểm huyệt như thế nào. Chàng vừa hoang mang vừa tức giận nghĩ thầm :
- “Nếu lần này thoát được thì ta sẽ dốc lực khổ luyện võ công. Các người hãy chờ đấy.”
Nhưng họ là ai thì chàng không biết, thậm chí người bắt chàng là nam hay nữ cũng không rõ. Tân Tiệp chỉ cảm thấy một mùi hương dịu ngọt xộc vào mũi, giống như mùi hương từ thân thể của Kim Mai Linh. Bất giác chàng nghĩ đến nàng, thầm hỏi :
- “Mai Linh hiện đang ở đâu?”
Đang nghĩ ngợi, Tân Tiệp chợt nghe thấy bên dưới có tiếng sóng rì rào, nghĩ thầm :
- “Mình lại đến giữa Trường Giang rồi!”
Cuối cùng chàng bị vứt mạnh xuống nền cứng nhưng không biết rằng mình vừa bị Mậu Thất Nương ném vào khoang thuyền. Tân Tiệp cảm thấy toàn thân đau nhói chứng tỏ Mậu Thất Nương ném chàng không nhẹ.
Thủ pháp điểm huyệt của đối phương chỉ cho phép Tân Tiệp thoi thóp để duy trì sự sống, đừng nói đến chuyện cử động hoặc đề khí vận công mà thậm chí tứ chi co quắp lại thật khó chịu.
Vô Hận Sinh tốn nhiều sức lực, hai bận làm khuấy động Trường Giang để tìm Tân Tiệp nhưng vô hiệu nên hậm hực cùng nhi nữ quay về thì thấy Tân Tiệp đang nằm sóng sượt giữa khoang thuyền.
Mậu Thất Nương cười nói :
- Ngày thường chàng luôn xem thường thϊếp nhưng lúc này thì sao đây?
Vô Hận Sinh cười nói :
- Tên tiểu tử này thật giảo hoạt!
Trương Thanh thấy chàng thiếu niên với đôi mắt to đã bị mẫu thân bắt về thì trong lòng vừa mừng vừa sợ. Nàng mừng vì gặp được chàng nhưng lại sợ vì không biết cha mẹ sẽ đối phó với chàng thế nào.
Mậu Thất Nương hỏi :
- Chàng đã hỏi lại hắn chưa?
Vô Hận Sinh đáp :
- Chiếc khăn tay đúng là của hắn. Chính hắn đã thừa nhận.
Mậu Thất Nương giận dữ nói :
- Chúng ta hãy đưa hắn về đảo, đem tế sống trước mộ Cửu muội để hắn biết hậu quả của việc phụ bạc người khác!
Trương Thanh sợ hãi nói :
- Sao lại quay về đảo? Cha đã chấp nhận để nhi nữ ở lại trung thổ chơi cho thoải mái rồi mà. Ở đây vui thế, còn trên đảo không có ai, chán chết... Con không muốn về Vô Cực đảo bây giờ!
Vô Hận Sinh cười nói :
- Con cho rằng ở Vô Cực đảo không có gì vui sao? Trong thiên hạ có cả trăm ngàn người muốn đến đó mà còn chưa được...
Tân Tiệp nghe nói thì nghĩ thầm :
- “Thì ra vị này là Đảo chủ Vô Cực đảo... thật không ngờ... nhưng ta đắc tội với Thế Ngoại tam tiên ở chỗ nào chứ?”
Lại thấy Trương Thanh dẫu môi nói :
- Người ta muốn đến Vô Cực đảo thì mặc họ. Con không thích!
Vô Hận Sinh nhíu mày, trầm giọng :
- Không được nhiều lời! Nếu con muốn đến trung Nguyên chơi thì sau này còn nhiều dịp khác, bây giờ chúng ta quay về đã!
Câu đó chứng tỏ tuy là độc nữ nhưng Trương Thanh được giáo huấn rất nghiêm. Nàng không dám nói gì nữa, chỉ thầm gạt nước mắt.
Mậu Thất Nương ôm nhi nữ vào lòng, dịu dàng nói :
- Hài tử ngốc nghếch lắm. Con gấp gì chứ? Cha mẹ đâu thể giữ con suốt đời trên đảo. Sau này con sẽ lấy chồng, lúc đó muốn đi đâu tùy thích...
Trương Thanh đỏ bừng mặt. Nghe hai tiếng lấy chồng, nàng thẹn thùng nhưng bất giác lại nghĩ đến chàng thiếu niên đang nằm trên sàn thuyền. Nàng nghĩ :
- “Nếu về đảo mà có chàng cùng chơi với ta thì hay biết mấy.”
Nhưng một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu nàng :
“Mẹ mới nói là về đảo sẽ gϊếŧ chàng để tế dì Cửu Nương...”
Nghĩ đến đó lòng nàng chợt đau nhói.
Mậu Thất Nương vuốt tóc nhi nữ rồi chỉ sang Tân Tiệp nói :
- Nhưng sau này con đừng bao giờ lấy hạng người như hắn. Tên hắn là Mai Sơn Dân. Dì con vì bị hắn bội bạc mà chết. Vì thế mẹ phải trả thù cho dì ấy.
Nghe câu đó, Tân Tiệp mới hiểu ra vì sao mình bị bắt. Chàng buồn bã thở dài :
- “Ài... thì ra bây giờ ta phải chịu trách nhiệm về hành động của Mai thúc thúc...
trớ trêu thay...”
Nhưng chàng lại nghĩ :
- “Nếu không có Mai thúc thúc thì làm sao ta có ngày hôm nay? Ta đã chết ở Ngũ Hoa Sơn từ lâu. Bây giờ ta có chết thay Mai thúc thúc thì có gì đáng ân hận? Nhưng chẳng lẽ ta lại cam chịu chết bất minh thế này sao. Nữ nhân kia vừa nói có một vị Cửu Nương do bị Mai thúc thúc bội tình mà chết. Chẳng lẽ Mai thúc thúc là người như thế sao?”
Đột nhiên chàng nhớ lại ngày vừa về nhà Mai thúc thúc, khi ngồi trong đại sảnh đã nghe cuộc nói chuyện giữa Mai thúc thúc và Hầu nhị thúc có đề cập đến một người tên là Mậu Cửu Nương. Lúc đó chàng không hiểu chút gì, chỉ nghe Hầu nhị thúc nói rằng vì được tin Mai thúc thúc đã chết nên Mậu Cửu Nương mới bỏ đi... Mãi đến bây giờ chàng mới hiểu ra sự việc, nghĩ thầm :
- “Vị mà thiếu nữ kia gọi là dì Cửu Nương chắc là Mậu Cửu Nương rồi... Hầu nhị thúc nói rằng vì nghe tin Mai thúc thúc bị hại nên vị đó mới bỏ đi nhưng không biết đi đâu... Hà! vị Vô Cực đảo chủ này võ công tuy cao nhưng lại là người hồ đồ. Như thế mà cũng gọi là Thế Ngoại tam tiên. Không chịu hỏi rõ ràng lại cho là Mai thúc thúc hại đời bà ta. Như thế không phải là oan uổng quá sao?”
Nghĩ thế nhưng chàng không nói ra được nên phát tức đến vả mồ hôi trán.
Mậu Thất Nương thấy vậy thì cười nói :
- Thì ra hắn đang sợ chết.
Rồi bà vỗ tay hai tiếng. Từ ngoài khoang có hai tên thủy thủ to lớn chạy vào.
Mậu Thất Nương ra lệnh :
- Quay thuyền hướng Đông, chúng ta về đảo.
Hai tên thủy thủ cung kính dạ một tiếng định lui ra nhưng Mậu Thất Nương ngăn lại, bảo :
- Mang tên này xuống hầm tàu, mỗi ngày đổ cháo một lần cho hắn, đừng để hắn chết đói.
Tân Tiệp nghe vậy thì giận đến bốc khói. Tính chàng ân oán phân minh, dù ân hay oán cũng đều coi trọng. Đối với người tốt thì chàng tìm mọi cách báo đáp.
Còn đối với người xấu thì chàng cũng nghĩ mọi cách phục thù.
Lúc này đối với Tân Tiệp, chàng đã bắt đầu nuôi oán hận. Chàng nghĩ thầm :
- “Nếu ta không chết thì nhất định sẽ cho ngươi một bài học.”
Như vậy là chàng đã quyết tâm phục thù.
Tiếp đó Tân Tiệp bị hai tên thủy thủ lôi xềnh xệch ra khỏi khoang thuyền nhưng vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt thương cảm của nàng thiếu nữ. Lòng chàng chợt trào lên niềm xúc động. Hai tên thủy thủ kéo chàng đi rồi vứt vào một xó tối tăm và chật hẹp đầy uế khí.
Tân Tiệp bị ném mạnh xuống sàn, mình đau như giần. Chàng buồn bã nghĩ rằng không ngờ mình lại lâm vào tình cảnh thê thảm đến như vầy. Chàng thử vận công để giải huyệt nhưng thủ pháp điểm huyệt hết sức ngụy dị, ngay cả vận khí còn chưa đủ sức thì nói gì đến tự xung giải huyệt? Xem ra thủ pháp này còn lợi hại hơn cả “Thất Tuyệt thủ pháp” của phái Điểm Thương. Chàng biết rằng cố gắng của mình đã thất bại nên cứ nằm đó bình tâm tĩnh khí, chẳng cần cử động vô ích.
Không biết qua bao lâu, một tên thủy thủ mở cửa bước vào, tay bưng một tô cháo lớn. Hắn cứ banh miệng chàng ra, trút vào.
Cháo nóng đến bỏng môi nhưng vì không cử động được nên chàng đành nhăn mặt mà nuốt vào.
Tên thủy thủ dường như rất hứng thú với công việc này. Cứ chốc chốc hắn lại đổ, khá đều đặn. Đến khi chàng nuốt đầy tận cổ mà hắn vẫn chưa chịu thôi.
Đến khi chàng ộc ra thì hắn mới cười sằng sặc rồi bỏ đi.
Quả là cách cho ăn như thế thì chẳng khác gì một thứ cực hình tàn khốc.
Như thế thì lòng căm thù của Tân Tiệp đối với Mậu Thất Nương càng trở nên sâu sắc.
Sống thế này thì còn tệ hơn cái chết nhưng chàng quyết tâm phải sống.
Sống để trả thù. Hơn nữa, dù muốn chết, chàng vị tất đã làm được.
Không biết qua bao nhiêu thời gian nữa, chàng lại nghe có tiếng bước chân.
Nghĩ rằng tên thủy thủ lại vào đổ cháo, chàng ngán ngẩm nhắm mắt lại. Bỗng Tân Tiệp cảm thấy có bàn tay sờ sẫm lên mặt mình. Bàn tay mềm mại và thoang thoảng mùi hương. Chàng liền mở mắt ra.
Công phu mười năm tu luyện trong thạch thất đã khiến chàng có nhãn lực phi thường. Trong hầm tối nhưng vẫn nhìn thấy rõ như ban ngày. Trước mặt chàng là nàng thiếu nữ kiều diễm.
Trương Thanh mỉm cười mê đắm nhưng pha lẫn niềm thương xót.
Tân Tiệp cảm thấy một cảm giác ngọt ngào đang dâng lên đầy ngập tâm hồn. Xưa nay nhân gian ai chẳng yêu cái đẹp? Được nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp cũng như được ngắm bông hoa rực rỡ. Điều đó làm cho người ta yêu đời hơn, có dũng khí hơn và có thêm nghị lực trong lúc tuyệt vọng.
Trương Thanh thấy chàng nhìn mình đến xuất thần thì nhoẻn miệng cười ngọt ngào. Quyết định của nàng lúc vào đây càng thêm kiên định.
- Phải thả chàng!
Tuy nghĩ vậy nhưng tư tưởng nàng lúc này có cả hai thái cực xung khắc. Một mặt Trương Thanh biết rằng nếu thả thiếu niên có đôi mắt to này ra thì mình sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa. Thế nhưng mặt khác, nếu bỏ mặc chàng ở đây thì chàng sẽ bị cha mẹ nàng gϊếŧ chết. Trương Thanh khẽ nói :
- Tôi sẽ thả chàng. Ở đây rất gần bờ, chàng có thể từ thuyền nhảy lên được nhưng phải thật nhanh!
Nói đoạn, nàng dùng ngón tay cái ấn vào Văn Hương huyệt bên dưới mũi Tân Tiệp, sau đó dùng chưởng đánh vào hai chỗ trước ngực và dưới sườn.
Tân Tiệp liền cảm thấy huyệt đạo thông sướиɠ, duỗi tay duỗi chân rồi đứng lên. Nàng thiếu nữ vẫn đứng nguyên tại chỗ, gần như sát ngay chàng. Tân Tiệp cảm nhận rõ mùi hương thoang thoảng, thậm chí còn nghe rõ cả tiếng trái tim nàng đang đập gấp.
Hai người đứng lặng không nói gì như thế một lúc thật lâu.
Tân Tiệp chợt ghé môi hôn nhẹ lên đôi môi hé mở của thiếu nữ.
Nàng nhắm mắt lại, người như bay bổng bởi cái hôn cháy bỏng rồi chợt hốt hoảng mở mắt ra, run giọng nói :
- Chàng đi nhanh đi! Nếu để cha biết là hỏng mất đấy!
Tân Tiệp nhìn sâu vào mắt thiếu nữ lần nữa rồi nghiến răng bước nhanh ra khỏi gian hầm tối.
Bên ngoài tối đen. Thuyền đậu rất gần bờ đúng như Trương Thanh đã nói, chỉ cách có bảy tám trượng. Khoảng cách đó đối với Tân Tiệp không có gì đáng nói. Chàng đề khí rồi nhún mình nhảy vυ"t lên bờ.
Bốn bề thật yên tĩnh...
Nhưng đột nhiên có tiếng người nói :
- Giỏi!
Tân Tiệp kinh hãi ngước mắt lên thì thấy một nhân ảnh màu trắng đứng ngay trước mặt mình. Trong đầu chàng lóe lên một ý nghĩ tuyệt vọng :
- “Chẳng lẽ Mậu Thất Nương đã đuổi theo?”
Nhưng trước mặt chàng lại là trung niên thư sinh, Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh.
Vô Hận Sinh lạnh lùng nói :
- Ngươi định chạy sao?
Tân Tiệp thử xác định tình thế, biết rằng mình không thể chạy thoát, cũng không có hy vọng gì đánh thắng đối phương. Chàng cố phân trần :
- Các hạ đã hiểu lầm. Tại hạ...
Vô Hận Sinh cười nhạt, ngắt lời :
- Câm miệng!
Tân Tiệp tức giận nghiến răng, song thủ cùng xuất, mười ngón tay xòe ra...
Tay phải chàng lương chỉ, trung chỉ và mẫu chỉ điểm vào ba huyệt Thiên Tông, Kiên Tĩnh và Ngọc Chẩm, còn ngón út điểm ngang vào huyệt Thần Phong. Đồng thời cả năm ngón tay của bàn tay trái điểm vào các huyệt Tứ Bạch, Hạ Quan, Địa Thương, Trầm Hương và Thiên Huyền. Đồng thời chàng khom mình lao đầu vào hạ bàn đối phương. Tân Tiệp xuất chiêu đó với tất cả chân lực, một tuyệt chiêu tinh hoa của mười năm khổ luyện.
Vô Hận Sinh chợt rụt người lại cực nhanh.
Tân Tiệp như ảnh tùy thân lao theo, quyết tận dụng tiên cơ.
Nhưng khinh công của Vô Hận Sinh đã đạt tới trình độ hư không địa hộ,thân ảnh lướt nhanh như gió, hoàn toàn làm chủ khoảng cách giữa hai người.
Trong chớp mắt, hai đối thủ đã lướt đi mười mấy trượng.
Vô Hận Sinh chợt phất mạnh tay áo...
Tân Tiệp cảm thấy huyệt Hậu Khê tê đi.
Vô Hận Sinh đã dùng thủ pháp “Phất Huyệt” thất truyền từ lâu, lại xuất thủ nhanh như chớp nên đã khống chế được Tân Tiệp.
Tân Tiệp lảo đảo ngã xuống, tức giận vô cùng vì không ngờ đối phương dùng tới thủ pháp này chưa xuất chiêu mà chàng đã bị khống chế.
Thực ra Vô Hận Sinh biết rằng tuy võ công của mình cao hơn nhưng cũng không thể khống chế được đối phương chỉ trong vài chiêu nên đã bất ngờ dùng thủ pháp đó.
Tân Tiệp thất vọng nghĩ thầm :
- “Ta tưởng mình đã học hết võ công trong thiên hạ, thế mà không ngờ lại không chịu nổi một chỉ của người khác.”
Vô Cực đảo chủ nhếch môi cười nhạt, cúi xuống cắp lấy Tân Tiệp.
Trương Thanh vẻ mặt buồn rầu lững thững đi lên khoang thuyền, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao rồi hướng mắt vào bờ sông tăm tối. Lần đầu tiên trong đời nàng thấy cô đơn.
Đột nhiên nàng thấy một nhân ảnh màu trắng từ bờ lướt đến rất nhanh. Chỉ cần nhìn thân pháp, Trương Thanh cũng biết đó là cha mình.
- “Chẳng lẽ cha đã phát hiện ra chàng?”
Ý nghĩ vừa thoáng qua thì nàng đã có câu giải đáp.
Vô Hận Sinh cắp Tân Tiệp nhảy lên thuyền, liếc nhìn nhi nữ đang đứng ngẩn ngơ rồi đi thẳng vào khoang, ném phịch Tân Tiệp xuống.
Trương Thanh nhìn theo phụ thân, lòng vô cùng lo sợ.
Vô Hận Sinh quay lại, trừng mắt nhìn nhi nữ, cất giọng lạnh như băng :
- Hừ, con làm chuyện hay ho đấy. Vào thuyền ngay!
Rõ ràng ông ta đang nổi giận.
Tân Tiệp lại bị ném vào chỗ cũ, nhưng lần này huyệt đạo bị điểm còn lợi hại hơn, tay chân chàng đều co quắp, rất khó chịu. Hàng ngày chỉ một lần chàng được thấy ánh sáng. Đó là khi tên thủy thủ mang cháo đến đổ cho chàng. Hắn đã làm đúng mệnh lệnh của Mậu Thất Nương, cốt giữ sao cho Tân Tiệp khỏi chết đói.
Đó cũng là cách duy nhất để Tân Tiệp tính thời gian.
Qua năm, sáu ngày như thế thì tứ chi Tân Tiệp tê đi, gần như bị liệt. Tuy vậy, thần trí chàng vẫn tỉnh ráo. Nỗi căm hận của chàng đối với phu thê Vô Hận Sinh càng thêm sâu sắc.
Với tâm trạng tủi nhục và thân thể bị đối xử tàn tệ, quan niệm của chàng đối với nhân thế cũng nghiệt ngã hơn trước. Để làm dịu lòng mình, Tân Tiệp thường nghĩ đến Kim Mai Linh, đôi khi có cả Phương Thiếu Khuê và Trương Thanh nữa.
- “Kim Mai Linh giờ này đang ở đâu? Tình trạng của nàng thế nào? Chắc hẳn nàng đang hết sức lo lắng cho chàng, thậm chí nàng nghĩ chàng đã chết...Và quả thật, chẳng bao lâu nữa chàng sẽ chết. Lúc đó nàng sẽ ra sao?”
Rồi chàng chuyển ý nghĩ sang Trương Thanh :
- “Nàng đã vì mình mà mạo hiểm, chắc bị phụ mẫu trách mắng nhiều lắm.”
Quả thật, Trương Thanh đã bị cha mẹ trách mắng, không những thế còn bị quản thúc trong khoang, không cho ra ngoài. Nhưng nàng vẫn không thể quên được thiếu niên có cặp mắt to - Tân Tiệp.
Thuyền qua khỏi Sùng Minh Đảo, gần cửa nam Trường Giang rồi giương buồm lướt sóng ra khơi. Vô Cực đảo chủ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra mặt biển mênh mông, cười nói :
- Chúng ta sắp về tới nhà rồi!
Mậu Thất Nương cũng cười, mắt cũng nhìn ra mặt biển.
Vô Hận Sinh nói thêm :
- Lần này về đảo, chúng ta phải quản giáo Thanh nhi chặt hơn mới được!
Chợt Mậu Thất Nương chỉ ra mặt biển, bảo :
- Hừ, lại có bọn hải tặc nào dám tới đây thế? Mấy hôm nay có phần tù túng, hôm nay xem ra có cái giải sầu rồi đây!
Vô Hận Sinh nhìn theo tay chỉ của Mậu Thất Nương nhìn ra, quả nhiên thấy có ba chấm đen ở ngoài rất xa. Vô Hận Sinh nhíu mày nói :
- Lạ thật, ở Đông Hải còn có bọn hải tặc nào mà không biết thuyền của chúng ta thế?
Mậu Thất Nương chen vào :
- Có thể không phải là bọn hải tặc...
Ba chấm đen tưởng chừng đứng yên một chỗ nhưng kỳ thực là di động rất nhanh. Chỉ sau nửa canh giờ đã thấy rõ hình dáng. Ba chiếc thuyền lớn dần lên, dàn thành hình chữ phẩm, lướt nhanh về phía thuyền của Vô Cực đảo chủ.
Cả hai người có võ công cao cường nên đương nhiên chẳng coi bọn hải tặc vào đâu. Vô Hận Sinh vẫn ngồi bên cửa sổ nhìn ra, mặt không đổi sắc, nói :
- Xem ra đúng là thuyền của bọn hải tặc thật rồi!
Thuyền đã đến gần hơn, chợt thấy từ trong khoang của mỗi chiếc thuyền có một tên đại hán mặc thủy giáp bước ra trước mũi thuyền. Cả ba tên cùng đưa lên một chiếc tù và bằng sừng trâu thổi lên “tu tu” vang lừng.
Mậu Thất Nương cười nói :
- Bọn hải tặc này vui nhộn thật đấy. Không biết bọn chúng thuộc bang nào?
Giọng bà ta không giấu vẻ khinh thị.
Thổi tù và được một lúc, ba tên đại hán đứng lùi sang một bên. Tiếp đó, từ trong khoang thuyền lục tục bước ra rất nhiều hán tử khác, cũng bận thủy giáp, đứng thành hai hàng rất chỉnh tề. Sau đó từ mỗi thuyền có mười mấy tên vận hoàng bào từ trong khoang bước ra.
Mậu Thất Nương nhíu mày nói :
- Chúng bận y phục quái gở gì mà đi biển thế này?
Đi biển mà mặc trường bào thì quả là chuyện lạ.
Vô Hận Sinh trầm ngâm nói :
- Chẳng lẽ đây là bọn hải tặc Duyên Hải Thập Sa ở Hoàng Hải? Nhưng...
Rồi ông ta chợt vỗ trán kêu lên :
- Đúng rồi! Nếu là bọn hải tặc ở Đông Hải này thì tất không dám đến cướp thuyền của chúng ta.
Mậu Thất Nương tiếp lời :
- À... Nghe nói Thập Sa gồm Kim Tự Sa, Hoàng Tử Sa, Lãnh Gia Sa... còn gì nữa... Đại Sa, Hắc Sa... Hình như chúng đều bị Ngọc Cốt Ma thu phục cả rồi. Chẳng lẽ chúng còn đi khỏi Hoàng Sa gây án?
Lúc ấy chợt nghe trên ba chiếc thuyền vang lên tiếng tơ, tiếng trúc. Tiếp đó một lá cờ đen rất lớn, ở giữa có hình đầu lâu trắng được từ từ kéo lên trên mỗi chiếc thuyền.
Vô Hận Sinh cùng Mậu Thất Nương bật cười :
- Thật là náo nhiệt!
Mậu Thất Nương thêm :
- Bọn cường đạo gϊếŧ người không nháy mắt này bây giờ lại có vẻ chỉnh tề gớm. Chắc là được Ngọc Cốt Ma huấn luyện nghiêm chỉnh.
Lại nhìn sang Vô Hận Sinh, Mậu Thất Nương hỏi :
- Chàng có biết Ngọc Cốt Ma rốt cuộc là nhân vật như thế nào không?
Vô Hận Sinh cười đáp :
- Chẳng lẽ nàng còn muốn ta biết kỹ về loài yêu đó nữa sao?
Rồi ông bỗng nghiêm giọng :
- Tuy nhiên Ngọc Cốt Ma cũng có chút cân lượng đấy.
Người được Vô Cực đảo chủ cho rằng có chút cân lượng tức là không phải hạng tầm thường.
Mậu Thất Nương ngờ vực hỏi :
- Mấy năm nay chàng không có đi đâu ra ngoài, làm sao biết hắn có cân lượng?
Vô Hận Sinh đáp :
- Trước đây ta cũng không biết rõ. Mấy năm trước, lão Lưu là người chuyên chăm sóc hoa trên đảo của chúng ta có lần vào Như Cao Thành ở duyên hải lục địa mua hoa giống. Khi về lão có kể lại rằng toàn bộ Duyên Hải Thập Sa trong đó có những nhân vật rất nổi danh đều bị Ngọc Cốt Ma thu phục. Lúc đó ta có thấy kỳ quái nhưng không để ý nhiều. Không ngờ hôm nay chúng tới đây quấy nhiễu.
Mậu Thất Nương cười nói :
- Nếu vậy chắc Ngọc Cốt Ma không biết tường tận về chúng ta. Chúng đã khổ công từ tận Hoàng Hải đến đây, chẳng lẽ chỉ để đối phó với Vô Cực đảo?
Tôi cần phải xem bọn này có bao nhiêu bản lĩnh mới được.
Vô Cực đảo chủ cười tiếp lời :
- Chúng so với nàng được sao? Chỉ sợ rằng nếu nàng làm hải tặc thì sẽ thu phục luôn Ngọc Cốt Ma và đám thuộc hạ của hắn mất!
Hai người vẫn vui vẻ nói cười, căn bản không để ý gì đến bọn hải tặc đang nhe nanh múa vuốt với vẻ đe dọa.
Lúc này ba chiếc thuyền đã đến gần, mọi động tĩnh trên thuyền đều có thể thấy rất rõ. Khi còn cách chừng hai mươi trượng, tên đại hán đứng trước mũi liền hạ buồm. Ba chiếc thuyền nhất loạt giảm tốc độ.
Vô Hận Sinh thấy bọn hải tặc quả nhiên chuẩn bị tấn công thuyền mình, chỉ cười nhạt một tiếng.
Ba chiếc thuyền vẫn tiến tới theo hình chữ phẩm. Tên hán tử đứng ở mũi thuyền lại nổi lên một hồi tù và. Tất cả thủy thủ trên thuyền đều cung kích ưỡn ngực.
Ngay lúc đó một người từ trong khoang bước ra. Người này chừng bốn mươi tuổi, mặt vàng như sáp, mình vận hoàng bào trông rất quái dị.
Vô Hận Sinh thấy bọn thủy thủ cung kính như thế thì đoán rằng trung niên nhân này tất là thủ lĩnh của ba chiếc thuyền kia.
Mậu Thất Nương cười nói :
- Bọn hải tặc này cũng bày đặt lễ mạo oai phong thế...
Trung niên hán tử đến trước mũi thuyền, hướng sang thuyền lớn của Vô Cực đảo chủ, cúi người vái một cái rồi cao giọng nói :
- Tổng đà chủ của Hoàng Tử Sa Thành Nhất Thanh phụng mệnh đến vấn an Vô Cực đảo chủ.
Bấy giờ đang ở giữa biển, sóng gió vù vù, hai thuyền cách nhau tới hơn hai mươi trượng. Thế mà âm thanh của hán tử tự xưng là Thành Nhất Thanh vẫn truyền đến tai phu thê Vô Hận Sinh rõ mồn một, chứng tỏ người này có nội lực vô cùng thâm hậu.
Vô Hận Sinh hừ một tiếng, trả lời :
- Mong Thành Đà chủ về truyền cáo lại với quý Bang chủ rằng Đông Hải Vô Cực đảo chủ tôi lâu nay đã ngưỡng mộ đại danh. Chỉ là vô duyên nên chưa tới bái phỏng.
Mậu Thất Nương thấy Thành Nhất Thanh có võ công thâm hậu như thế mà chịu thần phục Ngọc Cốt Ma thì tất tên ma đầu đó phải thuộc hạng siêu phàm. Do đó lòng khinh thị đã giảm đi không ít.
Bọn hải tặc tên thuyền thấy Vô Hận Sinh vẫn ngồi nguyên vị mà trả lời nên ai nấy đều lộ vẻ tức giận. Thành Nhất Thanh khoát tay ra hiệu cho chúng giữ bình tĩnh, nói tiếp :
- Tệ Bang chủ đã lệnh cho tại hạ tới đây, đã bày sẵn một tiệc rượu nhỏ để tỏ ý kính ngưỡng. Xin Đảo chủ di gót sang tệ thuyền dùng chén rượu nhạt.
Vô Hận Sinh nhíu mày tỏ ý ngạc nhiên nhưng vẫn trầm tĩnh đáp :
- Mỹ ý của quý Bang chủ, phu phụ chúng tôi xin tâm lĩnh. Hiện tại chúng tôi có cấp sự cần phải trở về đảo. Xin các hạ chuyển lời cáo lỗi đến quý Bang chủ.
Vô Hận Sinh với thân phận là Vô Cực đảo chủ, một trong Thế Ngoại tam tiên mà tỏ ra khách sáo như vậy với một tên thủ lãnh hải tặc thì đủ biết Ngọc Cốt Ma có uy thế rất lớn.
Thành Nhất Thanh lại nói :
- Nếu đã thế thì Thành mỗ xin kính phu phụ Đảo chủ một chén rượu để biểu thị lòng kính ngưỡng.
Nói xong hắn quay lại vẫy tay. Từ trong thuyền một tên hán tử bưng ra một bình rượu và ba cái chén ngọc. Thành Nhất Thanh cầm bình rượu rót ra ba chén đầy. Hắn giữ lại một chén, còn hai chén đưa lên ngang ngực, từ từ đẩy ra.
Hai chén rượu cứ giữ nguyên trạng thái như vậy và từ từ bay đến thuyền lớn.
Hai chén ngọc đựng đầy rượu sóng sánh màu ngọc bích cứ thế bay thẳng vào cửa sổ, tới trước mặt Vô Hận Sinh mà không bị đổ giọt nào.
Bấy giờ khoảng cách giữa hai chiếc thuyền vẫn còn gần hai mươi trượng.
Thành Nhất Thanh chỉ đưa tay đẩy hai chén rượu đi, thế mà vẫn giữ nguyên tư thế, không đổ một giọt rượu nào thì đủ biết nội công đã vào hàng thượng thừa rồi!
Nhưng Vô Hận Sinh chỉ cười nhạt một tiếng, phát nhẹ tay áo. Chỉ thấy hai chén rượu đứng lại một chút rồi hạ xuống mặt bàn, không nghe một tiếng động.
Bọn hải tặc thấy vậy đều mở to mắt đầy thán phục. Chỉ có Thành Nhất Thanh vẫn không đổi sắc, nâng chén rượu lên nói :
- Mời!
Rồi hắn uống một hơi cạn chén.
Vô Hận Sinh cảm thấy khó xử. Ông ta biết rằng Ngọc Cốt Ma không những võ nghệ cao cường mà rất tinh thông các thứ độc vật.
- “Hắn có thể hạ độc vào rượu không?”
Vô Hận Sinh không thể không cảnh giác vì xưa nay song phương không hề quen biết gì và chung quy Ngọc Cốt Ma vẫn là tên đại ma đầu. Lẽ nào tự nhiên hắn sai thuộc hạ đến đây chỉ vì mời một chén rượu? Hơn nữa rượu lại có màu xanh biếc rất đáng ngại.
Vô Hận Sinh đang còn trầm ngâm thì Thành Nhất Thanh đã uống hết chén rượu. Vô Cực đảo chủ há có thể để mất thể diện? Ông ta thấy thê tử không có nội lực bằng mình, không thể bức độc ra được nên liền cao giọng nói :
- Tệ thê không quen uống rượu. Lão phu xin kiêm hết!
Thế rồi ông bưng cả hai chén lên uống cạn. Sau đó ông vung tay ném trả chén không sang thuyền đối phương.
Hai cái chén bay vυ"t đi như tên nhưng khi tới thuyền nhỏ thì giảm gần tốc độ rồi hạ xuống nguyên vẹn bên cạnh chiếc bình.
Bọn thủy thủ há hốc mồm kinh hãi.
Vô Hận Sinh quát to :
- Xin nhường đường!
Lập tức buồm được giương lên, thuyền lao về phía trước.
Thành Nhất Thanh vung tay, ba chiếc thuyền vội tránh sang bên nhường thủy lộ.
Nào ngờ chính lúc đó một âm thanh dữ dội vang lên làm chấn động cả chiếc thuyền lớn. Sau đó từ giữa đáy thuyền phun lên một vòi nước lớn bằng chiếc mâm. Cột nước phun cao đến hai trượng. Tiếp đó lại nghe ầm một tiếng. Cột buồm đã gãy phăng thành những mảnh vụn bay tơi tả. Màn khói đen lập tức bao phủ lấy chiếc thuyền.
Hiển nhiên là thuyền của Vô Cực đảo chủ đã bị tạc đạn đánh đắm.
Trên thuyền, bọn thủy thủ bị nổ bay tung tóe, tiếng kêu la nổi lên ầm trời, nghe vô cùng thê thảm.
Vô Hận Sinh và Mậu Thất Nương ngồi ở đầu thuyền cũng bị tiếng nổ làm ngã xuống khoang nhưng cả hai liền bật dậy ngay, vung chưởng xua đi màn khói đen. Vô Hận Sinh thấy ba chiếc thuyền của bọn hải tặc đang căng buồn chạy ra xa tới năm sáu chục trượng thì tức giận quát lên :
- Lũ chuột chạy đi đâu!
Dứt lời, ông cầm tay Mậu Thất Nương cùng nhảy xuống mặt biển, thi triển khinh công tuyệt đỉnh lướt trên mặt sóng nhằm thuyền địch đuổi theo.
Gió thổi khá mạnh. Ba chiếc thuyền cặp sát vào nhau lướt đi rất nhanh.
Phu thê Vô Cực đảo chủ cầm tay nhau lướt trên những đợt sóng bạc đầu, tốc độ cũng không chậm. Khoảng cách giữa song phương rút ngắn dần.
Khinh công của Vô Hận Sinh đã tới mức thượng thừa. Mậu Thất Nương tuy có kém hơn nhưng được trượng phu tiếp thêm lực nên cả hai song song lướt tới.
Mậu Thất Nương chợt nghĩ đến nữ nhi, lập tức quay lại nhìn. Chỉ thấy chiếc thuyền đã chìm nhưng nữ nhi thì đang lướt đi trên mặt nước bằng hai mảnh ván.
Mậu Thất Nương biết khinh công của nữ nhi mình không kém, tất sẽ không việc gì nên bà an tâm đuổi theo thuyền địch.
Thành Nhất Thanh thấy phu thê Vô Cực đảo chủ đuổi theo với tốc độ kinh nhân thì vô cùng kinh hãi. Một mặt hắn ra lệnh cho bọn thủy thủ dốc tận lực gia tăng tốc độ, một mặt sai bố trí trận thế để sẵn sàng đối phó.
Vô Hận Sinh nộ khí xung thiên khi thấy đối phương dùng thủ đoạn ám toán làm nổ tung thuyền của mình nên tận lực thi triển khinh công. chẳng bao lâu thì Vô Hận Sinh đã đuổi kịp thuyền địch, đề khí nhảy phắt lên chiếc thuyền chính giữa.
Thành Nhất Thanh đang bố trí lực lượng thì phu thê Vô Hận Sinh đã nhảy lên thuyền rồi. Ba tên hán tử từ ba phía vung binh khí bổ tới tấn công. Hiển nhiên là chúng đã được huấn luyện thuần thục. Nhưng đối thủ của chúng là một trong Thế Ngoại tam tiên nên có coi chúng vào đâu?
Chỉ thấy Vô Hận Sinh phất tay áo một cái. Ba thứ binh khí lập tức bị cuốn bay đi, đồng thời cả ba tên hán tử bị đẩy văng xuống biển.
Thành Nhất Thanh thấy khí thế đối phương hung mãnh như vậy thì kinh hoảng, ra lệnh cho năm tên hoàng y bố trí trận “Ngũ Hành” ở đuôi thuyền. Đồng thời hắn hạ lênh cho hai chiếc thuyền kia :
- Tiếp tục gia tăng tốc độ tiến về Tổng đà!
Bản thân hắn cũng xuất kiếm lao đến đuôi thuyền, chuẩn bị tham chiến.
Hoàng Tử Sa trước khi được Ngọc Cốt Ma thu phục đã là một đám hải tặc lớn, xưng bá vùng Đông Hải. Sau khi nhập vào bang phái của Ngọc Cốt Ma thì càng chú trọng đến việc huấn luyện cho thuộc hạ. Chỉ cần thấy chúng có thể tiềm nhập xuống đáy biển làm nổ tung thuyền mà Vô Cực đảo chủ vẫn không phát hiện ra thì đủ biết chúng thiện chiến đến mức nào.
Năm tên hoàng y được Thành Nhất Thanh sai bố trí trận “Ngũ Hành” đều là nhất lưu cao thủ của Hoàng Tử Sa nên rất thành thạo trận thế, tiến thoái rất nhịp nhàng. Thành Nhất Thanh nghĩ rằng chúng có thể ngăn cản được Vô Hận Sinh nên rất yên tâm.
Nào ngờ Vô Hận Sinh chỉ cười nhạt một tiếng, hai ống tay áo phất mạnh.
Mậu Thất Nương thừa thế lao vào trận, xuất ngay một chưởng.
Tiếng la thảm vang lên. Một tên hoàng y ngã gục xuống sàn thuyền chết ngay. “Ngũ Hành trận” lập tức rối loạn. Thành Nhất Thanh thấy thế nguy, muốn xuất kiếm để khôi phục lại thế trận nhưng đã không kịp nữa. Bởi vì lúc đó bốn tên còn lại đã bị Vô Hận Sinh đẩy phăng xuống biển.
Vô Hận Sinh giải quyết xong bọn ở đuôi thuyền, khi đề khí thì đột nhiên cảm thấy ngực hơi lạnh, có hiện tượng khác thường. Vô Hận Sinh biết ngay rằng đối phương đã hạ độc trong rượu và bây giờ bắt đầu phát tác. Ông nghĩ rằng càng để lâu thì độc dược càng phát tác nguy hại hơn, chỉ còn cách gϊếŧ sạch đối phương đoạt lấy thuyền thì mới có phương tiện quay về đảo. Bởi vì công lực bị giảm đi thì không thể thi triển khinh công đi trên mặt biển để trở về đảo được. Tính toán như vậy, ông liền kéo Mậu Thất Nương lao vào khoang thuyền. Thấy Thành Nhất Thanh đứng chận trước khoang, Vô Hận Sinh nổi giận vung chưởng đánh ngay.
Mậu Thất Nương thừa cơ nhảy qua đầu Thành Nhất Thanh, xông vào khoang.
Thành Nhất Thanh thấy chưởng thế của đối phương đánh tới rất gấp, đành xuất chưởng liều chống đỡ. Bình một tiếng, Thành Nhất Thanh lảo đảo lùi lại mấy bước, khí huyết toàn thân đều nghịch xung.
Thành Nhất Thanh là thủ lĩnh của Hoàng Tử Sa nên võ công đứng đầu bọn hải tặc Duyên Hải Thập Sa. Sau khi đầu nhập vào bang của Ngọc Cốt Ma thì hắn trở thành trợ thủ đắc lực nhất của tên đại ma đầu này. Nhưng chỉ mới một chiêu đã bị Vô Hận Sinh làm cho khí huyết nghịch xung.
Thực tế Vô Hận Sinh chỉ mới dùng sáu thành công lực. Vô Hận Sinh lại tiếp tục vung chưởng lên.
Bấy giờ lại có thêm sáu bảy tên hoàng y từ trong thuyền bổ ra vây lấy Vô Cực đảo chủ.
Thấy đối phương chuẩn bị xuất chưởng, Thành Nhất Thanh đành liều mạng tiếp chiêu. Chỉ thấy đầu tóc hắn dựng ngược, y bào căng lên như cánh buồm no gió. Hắn đã vận hết nội lực nhưng lòng vẫn thầm lo, không biết có tiếp được chưởng thứ hai hay không.
Thế nhưng khi hắn vừa xuất chưởng thì Vô Hận Sinh liền rụt nhanh tay về.
Chưởng lực ngàn cân của Thành Nhất Thanh phát ra đã bị đối phương hấp thu, không còn cách nào thu về được nữa.
Đơn chưởng của Vô Hận Sinh hướng sang tả, dùng chưởng lực vừa hấp thu của Thành Nhất Thanh đánh thẳng vào ba tên hoàng y.
Thành Nhất Thanh kinh hoàng nhìn chưởng lực của mình tiêu diệt thuộc hạ, mồ hôi toát ra như tắm nhưng không thể làm gì được. Chỉ nghe “bình” một tiếng dữ dội, cả ba tên hán tử bị chưởng lực đập mạnh vào ngực, miệng thổ huyết, gục ngay xuống sàn thuyền.
Ba bốn tên hoàng y khác thấy vậy thì đứng há hốc mồm, sợ đến nỗi tay chân cứng lại.
Vô Hận Sinh vừa rồi đã thi triển chiêu “Di Hoa Tiếp Mộc”, dùng chưởng lực của đối phương tiêu diệt thuộc hạ của đối phương. Ngay cả Thành Nhất Thanh cũng phải sửng sốt.
Trong khoang thuyền thì tình hình có khác. Mậu Thất Nương thi triển khinh công phối hợp với thủ pháp độc môn len lỏi vào đám hải tặc như hồ điệp xuyên hoa. Tả một chỉ, hữu một chưởng làm bọn thuộc hạ thay nhau rụng như sung chín.
Cứ mỗi chiêu xuất ra là có tới hai ba tên trúng thương.
Về phần Tân Tiệp, khi chiếc thuyền nổ tung thì chàng bị bắn ra khỏi thuyền, bị sóng cuốn ra biển. Huyệt đạo bị khống chế, không thể cử động được nên chàng đành để mặc cho song đánh lên dìm xuống, tin chắc là mình sắp làm mồi cho cá.
Bị sóng nhồi một lúc, Tân Tiệp cảm thấy nước biển xộc vào mũi, miệng đắng chát. Những ký ức đau buồn lại thoang hiện trong đầu. Phụ thân bị lăng nhục đến chết. Nét mặt hiền từ của Mai thúc thúc và niềm kỳ vọng của ông. Cuối cùng là khuôn mặt xinh đẹp của Kim Mai Linh và sự hy sinh tận cùng của nàng...
“Bây giờ nàng đang ở đâu?”
Ý nghĩ cuối cùng lướt qua trong đầu chàng rồi đầu óc chàng tối sầm lại...
Đột nhiên Tân Tiệp cảm thấy có vật gì đập mạnh vào làm chàng tỉnh hẳn, lập tức cảm thấy toàn thân thông sướиɠ, huyệt đạo đã được giải. Tân Tiệp lập tức vươn tay đập mạnh.
Lại một đợt sóng đầy chàng trồi lên mặt nước. Tân Tiệp thấy trước mặt có một người đang đạp chân lên hai mảnh ván lướt theo sóng. Đó chính là Trương Thanh. Tân Tiệp cúi đầu xem thì thức ngộ rằng vật vừa đập vào chàng là một mảnh ván. Hiển nhiên là Trương Thanh đã giải huyệt cho chàng.
Trương Thanh mừng rỡ nhìn chàng mỉm cười, tóc bay phần phật trong gió nhìn càng đẹp.
Trương Thanh lướt tới kéo Tân Tiệp lên rồi cúi nhặt hai mảnh ván ném bên cạnh. Chàng lập tức thi triển khinh công đạp lên một con sóng, tung người khỏi mặt nước rồi đặt chân lên hai mảnh ván, giữ được thăng bằng. Tân Tiệp cùng Trương Thanh song song lướt đi trên mặt biển.
* * * * *
Trên thuyền của bọn hải tặc, Vô Hận Sinh mặc sức tung hoàng, thi triển sát thủ. Ngay cả Thành Nhất Thanh cũng trúng chưởng làm chấn thương nội phủ.
Nhưng độc dược đã phát tác mỗi lúc một mạnh. Vô Hận Sinh biết mình suy trì không được bao lâu nữa, cần phải nhanh chân quét sạch đối phương để đoạt thuyền quay về đảo.
Đột nhiên vào lúc đó một đám mây đen kịt kéo đến che phủ bầu trời, giông tố nổi lên dữ dội làm con thuyền chao đảo.
Thành Nhất Thanh dày dạn nghề biển nên biết rằng thỉnh thoảng có những cơn giông ập đến bất thần nhưng lặng đi rất nhanh. Tuy vậy biện pháp duy nhất để thuyền khỏi đắm là lập tức hạ buồm. Hắn hò hét bọn thủy thủ ào cả lên boong nhưng một cơn sóng to ập đến làm cột buồm bị gãy. Chiếc thuyền lật nghiêng đi.
lập tức sóng tràn lên, cuốn tất cả xuống biển. Cả người, cả cột buồm và những mảnh ván tơi tả.
Nhưng có một người vẫn không bị sóng cuốn trôi. Đó chính là Vô Cực đảo chủ Vô Hận Sinh.
Khi thuyền bị nghiêng đi thì Vô Hận Sinh đã chọc tay vào mạn thuyền nên mới không bị sóng cuốn xuống biển.
Đợt sóng qua đi, lại cơn sóng thứ hai ập đến, dữ dội hơn.
Giữa muôn trùng sóng bạc đầu, Vô Hận Sinh thấy trên mặt biển mênh mông chỉ còn lại một mình trơ trọi. Ngay cả Mậu Thất Nương cũng không thấy đâu. Vô Hận Sinh dù võ công cái thế, đã luyện thành “Kim cương bất hoại”, vẫn không kháng cự được uy lực hung hãn của thiên nhiên, chỉ nhờ vào mười ngón tay cắm ngập vào mạn thuyền mà không bị sóng cuốn trôi.
Nhưng cuồng phong mỗi lúc một thêm dữ dội. Sóng càng ngày càng cao.
Cuối cùng con thuyền không chống nổi với sức tàn phá ghê gớm của sóng nước vì không người điều khiển cứ phơi mạn ra cho sóng đánh. “Ầm” một tiếng bị sóng lớn đánh tan thành muôn mảnh, chôn vùi giữa muôn trùng sóng nước.
* * * * *
Tân Tiệp và Trương Thanh đứng trên những mảnh ván lướt theo sóng nước, đã thấy bờ đảo thấp thoáng xa xa...
Đột nhiên mặt biển tối sầm, chẳng mấy chốc gió nổi lên dữ dội, sóng bạc đầu nổi lên cao ngất.
Tân Tiệp thi triển “Ám Ảnh Phù Hương” mà vẫn không giữ được mình cho trầm ổn trên mặt biển.
Chợt nghe Trương Thanh kinh hãi ré lên một tiếng. Một cơn sóng đã đánh nàng ngã xuống.
Tân Tiệp vô cùng hoảng sốt, quên mất rằng mình đang đứng trên sóng biển, nhún chân bật mạnh lao tới Trương Thanh.
Một cơn sóng lớn ập tới, đẩy dạt Trương Thanh cách xa thêm mấy trượng.
Tân Tiệp cũng bị hụt chân, bị sóng đổ ập xuống. Nước biển xông vào mũi miệng mặn đắng và bị ngọn sóng nhấn chìm...
Cuồng phong vẫn gào thét như đang trút cơn thịnh nộ xuống biển khơi để trừng trị những kẻ gây tội ác và cả những người bất hạnh.
Thế như hình như sự trừng phạt đã xong. Mặt biển dần tĩnh lặng. Những cơn giông bất thần như vậy thường ập đến bất ngờ nhưng qua đi cũng rất nhanh.
Lát sau, mặt biển sáng dần. Ánh dương quang chiếu rọi. Đại dương bao la màu xanh ngọc bích đang yên ả trở lại.
Phía xa, một cột cầu vồng xuất hiện rực rỡ uốn cong giữa biển xanh...