Chương 0: Mở Đầu
Trong vô số danh hiệp tại Giang Nam, người trẻ tuổi mà danh tiếng lớn nhất, có thể xem là Bạch Y Phương Chấn Mi; nhưng người lớn tuổi nhất mà danh tiếng không lớn lắm, vậy nhất định là “Thái Hồ Thần Điếu” Thẩm Thái Công.
Nhắc tới Giang Nam Bạch Y Phương Chấn Mi, giống như xuân gió thổi qua nhân gian, người người đều vui vẻ nhẹ lòng; nhưng chỉ cần có người nhắc tới Thẩm Thái Công, người nghe không phải nhíu mày thì cũng nhịn cười.
Bởi vì vị Thẩm Thái Công này đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng tính tình giống như trẻ con, thích đao to búa lớn, lại rất thích chưng diện, tự xưng lúc còn trẻ là thiên hạ đệ nhất mỹ thiếu niên, hiện giờ là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, thích gây chuyện rắc rối, nhưng hành vi việc làm nhìn chung đều hành hiệp trượng nghĩa. Võ công của y lại rất cao, một chiếc cần câu trong tay, đã đánh cho toàn bộ “Uông Dương Thập Bát” từ trên thuyền rớt xuống nước; với dây câu trên tay, đã từng câu lấy “Thái Hành Tam Đại Ác Nhân” nghe danh mất vía trên giang hồ, giống như câu cá, ném xuống dưới vách núi. Vị Thẩm Thái Công này mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thị lực rất tốt, những thiếu niên hiệp sĩ oai hùng khác nhiều nhất chỉ có thể bắn trúng lá liễu trong vòng trăm bước, còn y có thể giơ cần câu xuống một con chuồn chuồn trên cây liễu cách đó trăm bước. Nếu như y muốn câu cánh của chim sẽ, chắc chắn sẽ không đâm vào người nó.
Võ công của y rất cao, lại thích tranh cãi với người khác, người trong hắc đạo nhìn thấy y sợ đến mức vội vàng chạy trốn, hiệp sĩ chính phái nhìn thấy y cũng phải nhíu mày.
Thẩm Thái Công chính là một người như vậy, già vẫn tráng kiện, cần câu trong tay không hề rời người, cả ngày mỉm cười dương dương đắc ý, dáng vẻ giống như lúc nào cũng muốn tìm người khác gây phiền toái.