Chương 21

Khi đến nơi, phi công chọn ở nơi bờ biển để đáp xuống.

Đã có sẵn những chiếc xe địa hình ở sẵn chờ họ. Kim Thái Nghiên đoàn người theo từng tốp: cô và Hoàng Mĩ Anh cùng với hai binh lính một đội, Trần Vĩ Đình và Lý Dịch Phong cùng với hai người nữa một đội, cuối cùng còn lại Trịnh Tú Nghiên cùng đội với Lâm Duẫn Nhi và hai binh lính khác. Bốn binh lính còn lại hợp thành một đội túc trực ở bờ biển.

Trịnh Tú Nghiên nghĩ ngợi gì đó rồi lấy ra trong balo một cặp bông tai màu đỏ, nàng tiến đến đưa cho Trần Vĩ Đình một chiếc, còn dặn dò Trần Vĩ Đình điều gì đó. Lâm Duẫn Nhi đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng đó liền đau lòng, những năm qua đã khiến nàng và họ Trần kia thân thuộc đến mức như vậy sao? Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến đây liền lắc đầu cười khổ.

"Duẫn Nhi bảo trọng, bọn tớ đi đây." Hoàng Mĩ Anh tặng cho Lâm Duẫn Nhi một cái cười tươi rói rồi leo lên xe.

Phía cách xa nơi Lâm Duẫn Nhi đứng, Trần Vĩ Đình khó xử không biết làm thế nào.

"Tú Nghiên này, sao em không đưa Duẫn Nhi đeo, dù sao thì hai người cũng cùng một đội, khi bị lạc nhau cũng sẽ dễ tìm ra đối phương hơn." Trần Vĩ Đình gãi gãi đầu trong khi Lý Dịch Phong cười nghiêng ngả trước bộ dạng lúng túng của anh chàng họ Trần.

"Cô ấy không biết mấy cái công nghệ thông tin tiên tiến này đâu. Anh đeo nó là tốt nhất, nếu có gì xảy ra anh cũng sẽ giúp được bọn em." Trịnh Tú Nghiên né tránh lời khuyên của Trần Vĩ Đình. Hơn ai hết, nàng không muốn nhờ vả cô bất cứ chuyện gì.

"À thôi được." Trần Vĩ Đình cuối cùng đành nhường nàng một bước mà đồng ý, nếu không chắc tới sáng mai họ cũng chưa đi được.

Trịnh Tú Nghiên cười tươi đáp lại rồi quay đầu về hướng xe của Lâm Duẫn Nhi còn Trần Vĩ Đình thì đã đeo bông tai lên.

Trịnh Tú Nghiên bước lên xe, ngồi vào vị trí ghế phụ quen thuộc nhưng đột nhiên khi nàng vừa ngồi xuống thì Lâm Duẫn Nhi đứng bất dậy từ phía ghế lái và chạy về hướng của Trần Vĩ Đình. Thấy Lâm Duẫn Nhi chạy về phía mình, Trần Vĩ Đình không vội cho xe chạy mà tắt máy bước xuống xe.

"Trần Vĩ Đình, khi nãy anh cùng Tú Nghiên là trao đổi chuyện gì?" Lâm Duẫn Nhi vừa đến nơi thì quên cả thở mà đã bày ra bộ mặt cáu kỉnh hỏi anh chàng.

"Tôi..." Trần Vĩ Đình ấp úng. Loại tình huống gì đây, một người bắt anh đeo bông tai, một người lại chạy đến tra hỏi như kiểu một người chồng có vợ đi ngoại tình, còn anh thì bị bắt buộc đóng vai kẻ thứ ba xấu số.

"Tú Nghiên bảo cậu ấy đeo bông tai, là loại bông tai để truyền tin như bộ đàm." Lý Dịch Phong nói đỡ giúp Trần Vĩ Đình, đoạn anh còn cười sằng sặc khi nhớ lại tình huống khi nãy.

"Để tôi đeo. Dù sao tôi với nàng ấy cùng đội, sẽ dễ hơn." Lâm Duẫn Nhi tìm đại một lý do nào đó để lấp liếm.

"Được chứ, dĩ nhiên là được." Trần Vĩ Đình vui vẻ tháo bông tai ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cũng cũng thoát ải này.

Trịnh Tú Nghiên sau khi thấy bóng dáng hớt hải chạy đi của Lâm Duẫn Nhi thì ngoái nhìn theo, nàng nhìn thấy họ Lâm nói gì đó với Trần Vĩ Đình, ban đầu anh chàng kia có vẻ hơi ấp úng sau đó thì thỏa hiệp rất dễ dàng. Lâm Duẫn Nhi sau đó lại vui vẻ chạy về phía xe của mình, khởi động và lao vụt đi.

...

Lúc vào đến rừng sâu, Lâm Duẫn Nhi tắt máy xe và nhảy xuống đất, đoạn quay lại nói: "Đến đây thôi, chúng ta phải đi bộ để tìm nguyên liệu. Nhân tiện, hai cậu tên gì thế, cho dễ gọi."

"Jason!"

"Nick!"

Hai bính lính đồng thanh đáp, sau đó bọn họ lấy balo và bắt đầu khởi hành. Nick đi trước, còn Jason đi cuối cùng. Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đơn độc của Trịnh Tú Nghiên mà lòng tự nhiên thắt lại. Hơn bốn năm trước, chính cái bóng lẻ loi đơn độc ấy đã đi vào trái tim của Lâm Duẫn Nhi, khiến cô từ đó về sau không thể thoát ra được nhưng nàng ấy nhiều năm rồi vẫn cô đơn như vậy sao, kể cả khi đi cạnh cô, sự lẻ loi ấy cũng không hề thuyên giảm.

"Bốn năm rồi em vẫn không thoát khỏi sự cô độc sao Nghiên?"

Nghĩ ngợi gì đó rồi Lâm Duẫn Nhi bước lên ngan đi. Cho dù nàng có cường đại như thế nào thì cô cũng mặc kệ, với cô, nàng chính là người duy nhất cô muốn bảo vệ, cho nên cô nhất định không để nàng xảy ra hiểm nguy gì khi đi vào khi rừng thiêng nước độc như thế này.

"Nghiên, đừng động vào, đó là cây nắp ấm." Lâm Duẫn Nhi kéo Trịnh Tú Nghiên ra khỏi đám cây nắp ấm mọc tươi tốt.

Lâm Duẫn Nhi đang đi thì bỗng cô nhìn thấy gì đó, cô vội kéo áo Nick lại, không cho anh ta bước tới, đoạn kéo Trịnh Tú Nghiên từ phía sau lên ngang tầm mình.

"Nhìn này." Lâm Duẫn Nhi vừa nói, vừa dùng cây gậy của mình đâm mạnh xuống đất, lập tức con bọ cạp nấp phía dưới cong người làm lớp đất ngụy trang trên người nó rơi xuống, hiện ra một con vật đen thui với kích thước khá lớn. Hai cái càng to lớn như hai thanh kiếm được nó giơ lên để chống trả nhưng vô dụng, cây gậy cắm xuyên qua thân người của nó, cái đuôi dài mang chất độc chết người cũng ở tư thế phòng thủ.

Điều này làm Trịnh Tú Nghiên hơi lùi lại còn Lâm Duẫn Nhi thì xiên cây gậy qua người con bọ cạp to lớn rồi hất nó sang một bên.

Đoàn người tiếp tục đi, đến một ngã rẽ, hai người phía trước vẫn tiến tới còn Trịnh Tú Nghiên đang đi thì phát hiện loại đất ở đây rất giống với mẫu đất mà loại cây trong tài liệu sống nên nàng bạo dạn tách ra khỏi Lâm Duẫn Nhi. Jason thấy thế liền đi theo phía sau nàng. Về phần Lâm Duẫn Nhi vì hơi mệt và chỉ lo tìm kiếm nguyên liệu nên lúc Trịnh Tú Nghiên tách khỏi tay mình, cô cũng không phát giác.

Trịnh Tú Nghiên cùng với Jason càng đi vào sâu thì càng ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, nó chính là cái mùi của xác chết. Mùi hôi thối này làm cho Trịnh Tú Nghiên và Jason xay xẩm mặt mày, cuối cùng thì ngất đi.

Lâm Duẫn Nhi đi được một đoạn khá xa thì quay lại sau lưng, cô hoảng hồn khi không còn thấy Trịnh Tú Nghiên và Jason đâu nữa. Lâm Duẫn Nhi vội vàng đeo cái bông tai khi nãy đã lấy từ chỗ Trần Vĩ Đình và kéo áo Nick nhưng vô dụng vì không nghe thấy tín hiệu gì từ phía bên kia cả.

"Này Nick, tôi nghĩ chúng ta nên quay lại. Jessica và Jason mất tích rồi." Lâm Duẫn Nhi cố giữ ra bình tĩnh khi trong lòng, từng đợt lo lắng cứ dồn dập như sóng vỗ.

"Được, cô cầm súng đi, có lẽ sẽ dùng tới."

Nick vòng ra phía sau và đi đầu dẫn đường, Lâm Duẫn Nhi trên tay cũng cầm chắc khẩu súng hai người bắt đầu đi ngược lại bắt đầu công cuộc tìm kiếm Trịnh Tú Nghiên.

...

Lý Dịch Phong cùng Trần Vĩ Đình và hai binh lính khác đi dọc theo khu vực sông.

"Chúng ta phải lội qua sông, tớ thấy loài cây kia rồi." Trần Vĩ Đình reo lên.

"Ok." Lý Dịch Phong ra hiệu cho hai binh lính đi trước

Công việc ban đầu rất thuận lợi cho đến lúc cuối cùng khi một người lính cắt vỏ cây, lớp vỏ xù xì và hơi cứng khiến cho mũi dao bị lệch hướng mà rạch một nhát vào tay anh ta, máu nhỏ xuống sông, hòa vào dòng nước nhưng anh ta không để ý tới mà lấy số vỏ cây còn lại và quay về. Trên đường lội về bờ, có thứ gì đó di chuyển lượn lờ qua chân Lý Dịch Phong khiến anh chàng rùng mình dáo dác ngó xung quanh.

"Đưa cho tớ nào." Trần Vĩ Đình và binh lính kia đã lên tới bờ, anh chàng đưa tay ra và đề nghị lấy vài miếng vỏ cây từ tay Lý Dịch Phong.

"Tớ cảm giác có thứ gì đó dưới chân mình." Lý Dịch Phong leo lên bờ, anh quay ra phía sau đi đỡ người lính cuối cùng lên thì bất ngờ thay, anh ta bị thứ gì đó ở dưới nước ngoạm lấy, máu nhanh chóng tràn ra làm đỏ cả một vùng nước. Khuôn mặt anh ta đau đớn, anh ta đưa tay cho Lý Dịch Phong nắm nhưng tay hai người chưa kịp chạm vào nhau thì anh ta đã bị kéo đi ra xa, đứng cũng không còn vững và bắt đầu mất đi ý thức, chìm dần xuống nước. Một vùng nước bị máu phủ lên vẫn chưa tan kịp, cuối cùng ở giữa vũng máu, một bàn tay chỉ còn xương và lác đác vài miếng thịt nổi lên trên mặt nước.

Binh lính kia không ngăn được xúc động định xuống tiêu diệt sinh vật đã ăn thịt đồng đội của mình nhưng Lý Dịch Phong ngăn lại: "Đó là cá Piranha. Đừng xuống nếu không cả xương cậu cũng không còn."

"Tại sao loài đó lại xuất hiện ở đây?" Trần Vĩ Đình hốt hoảng, đó là một loài cá hung dữ, nguy hiểm với những chiếc răng sắc nhọn.

Cá răng đao có tên thường gọi là Cá Cọp hay cá piranha, loại có kích thước to lớn, một con cá Piranha trưởng thành có kích thước từ 14 đến 26 cm. Hiện chưa rõ phân họ này có bao nhiêu loài bởi vì còn rất nhiều trên . Bên cạnh đó, nhiều loài mới chưa được mô tả, nhiều địa phương và màu sắc được phát hiện cùng với những dữ liệu mới.

Ngoài tự nhiên, nguồn thức ăn chính của chúng là bất cứ thứ gì lôi cuốn của bầy cá đói khát mà không kịp thoát ra khỏi nước. Hầu hết những con thú lớn bị cá tấn công đều đã suy yếu, hay bị thương. Cá Piranha bị hấp dẫn bởi cử động đạp nước hay di chuyển của những con thú. Một khi chúng bắt đầu tấn công con mồi, những con Piranha khác sẽ tham gia rất nhanh, chúng lao vào nơi phát ra của nạn nhân, và gây ra bởi những con Piranha điên cuồng đang ăn mồi khác.

"Có lẽ chúng ta xuống nước đã đánh động chúng. Cậu ấy đã bị chảy máu, điều này càng thu hút chúng." Lý Dịch Phong buồn rầu nói đoạn đứng lên cùng với hai người kia cúi đầu 90 độ như một nghi thức trang trọng để tiễn biệt người lính xấu số. Trong lòng mọi người đều mang theo một nỗi mất mát khó tả.