Chương 20

Lâm Duẫn Nhi ngay sau đó được đưa vào bệnh viện, Trịnh Tú Nghiên ở bênh ngoài vừa ôm tiểu Du thấp thỏm lo âu. Trịnh Tú Nghiên trong lòng ngàn lần vạn lần mong Lâm Duẫn Nhi đừng xảy ra chuyện gì. Chỉ cần nghĩ đến việc Lâm Duẫn Nhi sẽ rời bỏ nàng mà sang thế giới bên kia hoặc giả dụ cô sẽ giống như Thôi Tú Anh, nằm đó, im lặng nằm đó, tim nàng đã đau như cắt.

Trịnh Tú Nghiên cảm thấy bản thân mình thật phức tạp, tha thứ cho cô thì không thể nhưng lại không kiềm được chính mình đi quan tâm lo lắng cho cô.

Cuối cùng thì đèn của phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ Dương bước ra ngoài. Trịnh Tú Nghiên vội vàng chạy lại, bác sĩ Dương đã cười gật đầu chào nàng.

"Bác sĩ, tình hình của cô ấy..." Nàng lễ phép gật đầu chào lại rồi nhanh chóng vào thẳng vấn đề.

"Cô ấy đã qua tình trạng nguy kịch, vết đạn đã được lấy ra nhưng tạm thời tay vẫn chưa cử động được nhiều."

"Tôi có thể vào thăm cô ấy không?"

"Có thể."

...

Trịnh Tú Nghiên và tiểu Du bước vào phòng, Quyền Châu Du lúc này đã không kiềm được mà nhào đến ôm lấy Lâm Duẫn Nhi đang nằm trên giường. Lâm Duẫn Nhi hơi đau nhưng vẫn nhìn con bé tràn ngập yêu thương. Lúc này Lâm Duẫn Nhi mặc đồng phục bệnh nhân ngắn tay cho nên Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy trên cánh tay của cô thấp thoáng một hình xăm. Hóa ra sau khi nàng đi, cô liền thay đổi đến chóng mặt.

Irene sau đó cũng bước vào, cô ấy dỗ Quyền Châu Du, sau đó đưa con bé ra ngoài chơi để hai người kia có không gian riêng. Trịnh Tú Nghiên lúc này cũng muốn rời đi nhưng Lâm Duẫn Nhi níu tay nàng lại. Trịnh Tú Nghiên cau mày quay mặt lại, toan giật tay ra khỏi tay của Lâm Duẫn Nhi nhưng tay này của cô không bị thương nên cô càng kéo mạnh hơn, cuối cùng nàng mất thăng bằng mà ngã lên ngực cô còn cô thì cười gian manh.

Trịnh Tú Nghiên không gạt tay cô ra được đành bỏ cuộc. Nàng đứng thẳng người, mắt nhìn xuống bàn tay vẫn bị người kia nắm chặt, nàng hừ nhẹ một tiếng rồi lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Duẫn muốn ăn." Lâm Duẫn Nhi cười sáng lạn.

"Tôi không có thời gian." Trịnh Tú Nghiên bước đi ra ngoài, để mặc Lâm Duẫn Nhi ngồi thừ người ra nhìn theo bóng dáng của nàng, miệng lẩm bẩm: "Bây giờ Duẫn vẫn còn có thể cười nói, vì thế xin em nhớ kỹ thời khắc này có được không?"

Lâm Duẫn Nhi chính là muốn bù đắp lại những thương tổn của Trịnh Tú Nghiên, mọi việc đến mức đường này, ai đúng ai sai còn quan trọng sao? Chỉ cần mọi lỗi lầm thuộc về cô thì nàng sẽ không tự trách chính bản thân mình. Cả đời của Lâm Duẫn Nhi, bắt đầu từ giây phút cô yêu nàng, thì cô chỉ mong nàng có thể sống bình an, vui vẻ.

...

Trịnh Tú Nghiên chính là miệng nói một đằng, tâm làm một nẻo. Sau khi chăm sóc xong xuôi cho tiểu Du thì nàng đến bệnh viện, đem theo một chút cháo mà nàng đã nấu khi còn ở nhà. Cũng may là Irene và Wendy đến ngủ cùng với tiểu Du, nếu không thì Lâm Duẫn Nhi chưa chắc đã hưởng được phúc phần này.

"Em bón thì Duẫn mới ăn." Lúc này đây, có một con người to xác nhưng lại giở bản tính trẻ con ra nhõng nhẽo.

"..." Liếc nhìn khinh bỉ.

"Trịnh Tú Nghiên!" Lâm Duẫn Nhi chu môi nhăn mặt.

"Được, tôi bón cho cô." Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng cầm tô cháo lên, sau đó thì múc một muỗng cháo thật to, thật đầy và đút cho Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi miệng rộng nên không sợ chiêu này của Trịnh Tú Nghiên.

Thế nhưng Lâm Duẫn Nhi đã lầm, nếu cô "đạo cao một thước" thì Trịnh Tú Nghiên chính là "ma cao một trượng". Đút muỗng cháo to thì không nói gì đi, đằng này tay đút liên tục, Lâm Duẫn Nhi chưa kịp nuốt hết phần trước thì đã bị Trịnh Tú Nghiên đút phần tiếp theo vào miệng khiến cô khóc không thành tiếng.

...

Ở trong bệnh viện một tuần để kiểm tra miệng của vết thương, sau đó Lâm Duẫn Nhi được xuất viện. Một tuần nữa trôi qua, cuối cùng đám người kia cuối cùng cũng trở về.

Quyền Du Lợi sau khi nghe tin con gái bị bắt cóc thì cuống cuồng cả lên, Từ Châu Hiền phải khổ cực trấn an tinh thần của Quyền Du Lợi. Hoàng Mĩ Anh thì hơi bất ngờ vì lần này Irene lập công lớn. Kim Thái Nghiên đang ngáp ngắn ngáp dài, vậy mà khi nghe đến đoạn Lâm Duẫn Nhi đỡ đạn giúp Trịnh Tú Nghiên thì tỉnh ngủ hẳn.

Trong khi đó, Lý Dịch Phong và Trần Vĩ Đình nghe đến đoạn đó thì trợn tròn mắt không thể tin được mùi gian tình nồng nặc như thế. Họ vốn dĩ đã cảm thấy Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên có gì đó với nhau nhưng không ngờ là sâu đậm đến mức này.

"Các cậu về sớm vậy?" Lâm Duẫn Nhi ngồi đọc báo ở phòng khách thì thấy đám người kia trở về.

"Tớ và Châu Hiền đáng lẽ còn phải họp hai ngày nữa nhưng vì nghe tin tiểu Du bị bắt cóc nên lập tức trở về." Quyền Du Lợi ngồi phịch xuống ghế sofa.

"Không sao, tớ đem con gái của cậu trở về bình an, không thiếu một cọng lông." Lâm Duẫn Nhi chán ghét, trề môi nhìn Quyền Du Lợi.

"Cậu rảnh đến mức đếm cả lông của con bé sao?" Quyền Du Lợi nghi hoặc nhìn về phía bác sĩ Lâm.

"Tớ đã chấm nó làm con dâu của tớ cho nên phải cẩn thận kiểm tra chất lượng chứ." Lâm Duẫn Nhi gian manh nhìn Quyền Du Lợi.

"Cậu..." Quyền Du Lợi cứng họng.

"Khoan đã, sao các cậu về sớm vậy?" Lâm Duẫn Nhi nhìn Kim Thái Nghiên.

"Bọn tớ đã hoàn thành xong mấy con nhện rồi, chỉ còn chất curare thôi, bọn tớ nghĩ chúng ta có thể thử tạo ra một thứ thuốc giống chất này, cho nên về sớm để lôi cậu đi cùng." Lý Dịch Phong nhìn Lâm Duẫn Nhi.

"Bọn tớ không có đủ tài liệu về loại cây đó. Ở Amazon cũng kiếm không thấy dù bọn tớ đã nhờ dân bản địa ở đó dẫn đường." Trần Vĩ Đình nói.

"William nói chúng ta sẽ đến khu vực cấm của chính phủ, nơi đó là một hòn đảo và có rất nhiều loài thực vật quý hiếm." Kim Thái Nghiên bổ sung.

"Dĩ nhiên là hòn đảo đó chính là hòn đảo không có trong bản đồ thế giới." Trịnh Tú Nghiên vừa đi xuống vừa nói, nàng bổ sung thêm: "Chính phủ các nước đã hội họp và quyết định không cho nó lên bản đồ thế giới để đảm bảo an toàn cho mọi người. Các cậu biết mà, những nhà thám hiểm hay những nhà nghiên cứu sinh học thì rất thích những địa điểm mới lạ, huống chi rừng Amazon đã "cũ kỹ" thì một hòn đảo với những loài động thực vật quý hiếm sẽ thu hút họ."

"Vì sao cậu biết?" Hoàng Mĩ Anh nheo mắt nhìn cô nàng họ Trịnh

"Bí mật." Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống ghế, trên môi là một nụ cười bí ẩn.

"Tớ có tài liệu về loại cây này, cũng biết khá rành về nó, tớ sẽ đi cùng các cậu. Khi nào thì đi?" Lâm Duẫn Nhi hỏi.

"Để tránh đêm dài lắm mộng, ba ngày nữa khởi hành. Đoàn đội gồm có tớ, Mĩ Anh, Dịch Phong, Vĩ Đình, Tú Nghiên và cậu, kèm theo khoảng 10 người trong quân đội do William cử tới." Kim Thái Nghiên nói.

"Ủa Du Lợi không góp mặt à?" Lâm Duẫn Nhi hơi ngạc nhiên.

"Tớ còn phải giải quyết vụ của những người mắc bệnh Alzheimer." Quyền Du Lợi ủ rũ ôm lấy Từ Châu Hiền.

"Cố lên nào!"

...

Đúng ba ngày sau, chiếc phi cơ riêng đưa bọn họ khời hành lên đường. Trịnh Tú Nghiên vì bỏ quên một ít đồ riêng nên đến muộn hơn những người khác. Cuối cùng nàng đành thở dài ngồi cạnh cái ghế còn trống duy nhất trên phi cơ, là chỗ ngồi cạnh Lâm Duẫn Nhi. Liếc mắt nhìn sang những người kia: Kim Thái Nghiên-Hoàng Mĩ Anh một chỗ, Lý Dịch Phong-Trần Vĩ Đình một tụ, họ cố tình xếp nàng ngồi cạnh họ Lâm.

Được lắm, các người được lắm, bạn bè là một lũ thối tha.

Lúc phi cơ cất cánh, Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt lại, hoàn toàn muốn thôi miên bản thân. Nàng sợ độ cao, vốn dĩ từ bé đã sợ, bây giờ đã lớn cũng vẫn còn sợ. Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy liền ôn nhu xoa xoa lên cái lưng bé nhỏ của nàng, ánh mắt chứa đựng trìu mến, muốn bao nhiêu yêu thương liền có bấy nhiêu yêu thương. Đáng tiếc, Trịnh Tú Nghiên đang căng thẳng nên nàng không thể để tâm đến cảnh tượng này được.

Khi Trịnh Tú Nghiên đã ổn định lại, Lâm Duẫn Nhi liền buông tay ra, ngồi ngay ngắn lại. Cô định nhắm mắt dưỡng thần thì chợt nhớ ra gì đó, cô liền lục lọi trong vali của mình tìm thấy một mớ tài liệu chi chít chữ, đoạn quay sang đưa cho nàng, ánh mắt vẫn thủy chung không nhìn nàng. Lâm Duẫn Nhi không thấy tiếng nàng đáp thì vội nói: "Đọc đi, ba ngày qua em không hề có mặt chung với nhóm để tham khảo tài liệu."

Nghề nghiệp của nàng là làm cảnh sát nhưng mà bây giờ nàng làm trợ lý kiêm phiên dịch cho Trần Vĩ Đình thì ít nhất cũng nên hiểu một chút về y học. Huống chi trong bốn năm qua, tài liệu về y dược, nàng đọc qua không phải là ít.

Trịnh Tú Nghiên không nói không rằng, đưa tay lấy xấp tài liệu, cố gắng không đụng chạm cô. Nàng chăm chú đọc tài liệu còn Lâm Duẫn Nhi thì nghe nhạc, hai người họ vờ như đối phương là người vô hình, trong tâm luôn nhắc nhở bản thân không được nhìn người kia.

Trịnh Tú Nghiên bắt đầu chuyên tâm đọc tài liệu về chất độc Curare của thổ dân Châu Mỹ.

Đây là chất độc bí truyền của một số dân tộc Nam Mỹ. Đặc điểm của Curare là độc tính cao, đi vào máu là gây tử vong nhanh chóng nhưng độc tính không xâm nhập vào cơ thể khi ăn uống cho nên con người vẫn có thể ăn được những con thú săn bị trúng tên độc.

Thành phần của loại chất độc này gồm: Vỏ cây Chondodendron tomentosum Ruiz Pav và cây Strychnos Cartelnaci Weld thuộc họ Mã Tiền. Mỗi thứ một nắm.

Muốn tạo ra Curare người ta cạo vỏ tươi của 2 loại cây trên, dùng cối dã nhỏ, cho thêm nước và lọc lấy nước cốt. Cô loại nước cốt này thật đặc bằng nồi đất, không được dùng nồi kim loại, thỉnh thoảng nếm xem có đủ vị đắng không, Curare càng đắng thì càng độc. Chú ý với những người có vết thương ở phần miệng tuyệt đối không được thử kiểu này.

Những con thú kể cả sư tử hay gấu lớn trúng một mũi tên thì cũng không thể chạy nổi quá 100 mét.