Chương 22

Lại nói về Trịnh Tú Nghiên cùng Jason sau khi bị ngất đi, tỉnh dậy thì đã thấy bản thân bị nhốt trong một cái l*иg. Jason đã bị tước mất khẩu súng trường, tay của hai người còn bị trói chặt.

Thấy trước mặt mình có một vài người đàn ông tiến tới, trên người không mặc quần áo, Trịnh Tú Nghiên xấu hổ quay mặt ra chỗ khác, mặt nàng đỏ lên, trong lòng thầm đoán có lẽ đây là một bộ lạc gì đó ở trong rừng, họ còn chưa tiếp cận được với văn minh của loài người.

Bốn năm người đàn ông bàn tán gì đó bằng một thứ tiếng mà cả Trịnh Tú Nghiên và Jason đều không hiểu. Cuối cùng dường như họ đã thỏa thuận xong, cánh cửa l*иg được mở ra, họ giải Jason ra ngoài. Jason dĩ nhiên là phản kháng mãnh liệt nhưng bị đám người đó kiềm lại, năm sáu người giữ anh ta lại và cột anh ta lên một cái cột hình chữ thập và họ bắt đầu cởi quần áo của anh ta ra.

Một người đàn ông trong bộ lạc cầm một con dao thật to, sau đó bắt đầu lột da trên mặt Jason. Máu chảy đầm đìa, tiếng hò reo của những người trong bộ lạc khi thấy cảnh tượng kinh khủng đó cùng với tiếng la hét của Jason vang vọng khắp núi rừng. Sau khi lột xong lớp da mặt, ông ta đưa miếng da cho một người đàn ông khác và bắt đầu cắt từng miếng thịt trên người Jason ra.

Trịnh Tú Nghiên sợ hãi co rúm lại, nàng thu người ngồi vào một góc trong chiếc l*иg, cả người run lên cầm cập. Họ móc hai mắt rồi chặt đầu Jason xuống xong lại bàn tán gì đó, Trịnh Tú Nghiên đoán sẽ nàng sẽ trở thành người thứ hai sau Jason bị cột lên cái hình chữ thập đáng nguyền rủa ấy.

Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt lại, bỗng dưng một loạt hình ảnh xuất hiện dồn dập trong đầu nàng. Hình ảnh của Tú Tinh, của Lâm Duẫn Nhi,...

Đột nhiên Trịnh Tú Nghiên lại cảm thấy không nỡ để Lâm Duẫn Nhi một mình, lại càng không nỡ nhìn thấy vẻ thất vọng của Trịnh Tú Tinh. Tiếng hò reo và tiếng bước chân đã kéo Trịnh Tú Nghiên về thực tại, không có Lâm Duẫn Nhi hay Trịnh Tú Tinh nào cả, chỉ có nàng và nỗi sợ bất tận trong lòng.

Trịnh Tú Nghiên rơi nước mắt khi cánh cửa l*иg mở ra, một người đàn ông to lớn lôi nàng ra, đoạn vác nàng lên vai. Trịnh Tú Nghiên sửng sốt, nàng hơi hoảng sợ trước những hành động của bộ lạc ăn thịt người này. Hắn ta vác Trịnh Tú Nghiên đi vào rừng, đi được một đoạn, hắn ta lại hái một ít lá cây gì đó đưa lên mũi nàng. Loại cây có mùi rất dễ chịu, nó khiến nàng lấy lại bình tĩnh.

Trịnh Tú Nghiên sau khi bình tĩnh lại thì sực nhớ ra cái bông tai màu đỏ, cái bông tai màu đỏ này không đeo để trang trí cho đẹp mà nó như là một cái bộ đàm để truyền thông tin, chỉ cần nói ra âm thanh, dù là một thanh âm rất nhỏ thôi chiếc bông tai cũng sẽ thu vào và truyền tín hiệu đến chiếc bông còn lại.

Trịnh Tú Nghiên lén lút khi hắn ta không để ý liền nói nho nhỏ: "Vĩ Đình, anh mau đến cứu em. Bây giờ em đang bị một tên lạ mặt đưa đi. Em không biết hắn ta đưa em đi đâu, bọn em đang đi qua một cánh đồng cỏ rất lớn, cao qua đầu người."

Trịnh Tú Nghiên dựa theo đặc điểm của cảnh vật mà hắn ta đưa mình đi qua miêu tả lại nhưng bên kia tuyệt nhiên không có bất kỳ âm thanh nào đáp trả nàng, Trịnh Tú Nghiên tự hỏi có khi nào Trần Vĩ Đình cũng bị như Jason rồi hay không, nàng nghĩ đến đây liền lắc đầu thầm mắng mình trù ẻo, cư nhiên lại suy nghĩ tiêu cực. Hồi lâu sau vẫn không nghe tiếng trả lời, nàng liền nói: "Bây giờ bọn em đã đến khu vực sông rồi. Anh mau lên."

Tên thổ dân đưa nàng đến bờ sông, nơi đó có một đống cỏ xanh được bày ra sẵn, hắn ta nhìn nàng, đôi mắt căng tràn dục vọng. Lúc này trong người Trịnh Tú Nghiên cư nhiên lại nóng lên khó tả, nàng nhìn thấy bộ dạng động dục của tên thổ dân thì liền sợ hãi, hắn ta ỷ mình to lớn liền đè nàng xuống sông, xé nát áo khoác của nàng.

Trịnh Tú Nghiên sức lực vốn không định lại sức trâu của hắn, thân thể nàng không hiểu sao lại mềm nhũn đi. Đúng lúc này, Lâm Duẫn Nhi xuất hiện, một cước đạp hắn ngã sang một bên, trên tai cô là chiếc bông đỏ chói còn lại. Lâm Duẫn Nhi không biết rằng ngay tại thời khắc này, cô trong mắt của Trịnh Tú Nghiên cứ như một vị thần xuất hiện để cứu rỗi những người gặp nạn.

Lâm Duẫn Nhi định bắn hắn ta nhưng lại thôi, cô vội vàng di chuyển về phía nàng.

Nick từ phía sau đến liền tặng cho hắn vài cước vào bụng. Lâm Duẫn Nhi cởi áo khoác bên ngoài ra choàng cho người nàng, sau đó cô ôm nàng lên, nàng theo bản năng liền co chân ôm chặt lấy cái eo thon gọn của cô, hai cánh tay của nàng cũng siết chặt cổ của cô, mặt nàng vùi vào hõm cổ của cô.

Những tên thổ dân khác vừa đến nơi, bọn hắn thấy Nick và Lâm Duẫn Nhi thì liền lao đến. Nick bắn cho một phát đạn về phía tên thổ dân đi đầu và ra hiệu cho Lâm Duẫn Nhi chạy, còn mình sẽ yểm trợ phía sau cho cô.

Lâm Duẫn Nhi quay mặt gật đầu chào Nick rồi bắt đầu dùng hết sức bình sinh mà chạy. Nick chạy ở phía sau, anh dùng súng trường hạ vài tên đầu nhưng bọn chúng khá đông, một tên trong số đó dùng đá đập vào đầu anh, cuối cùng thì anh cũng không đỡ được và bị chúng giết.

Lâm Duẫn Nhi thấy không ổn liền ôm chặt Trịnh Tú Nghiên và nói: "Nghiên, em lấy súng lục ở trong túi quần phía sau của Duẫn, ngắm thật chuẩn và bắn. Chỉ có thể chúng ta mới thoát được."

Trịnh Tú Nghiên thân thể sắp nóng đến điên rồi nhưng nàng cố kiềm lại, tay lần mò xuống túi quần sau của Lâm Duẫn Nhi, tay nàng đi đến đâu, nơi đó liền như có luồng điện chạy qua người của Lâm Duẫn Nhi.

Trịnh Tú Nghiên sau khi lấy được súng thì nheo mắt nhìn những tên thổ dân đang chạy phía sau, bởi vì bây giờ người nàng đang ở ngược hướng với Lâm Duẫn Nhi cho nên nàng nhìn thấy rất rõ những gì ở phía sau, cũng cảm nhận được đôi tay của Lâm Duẫn Nhi đang đỡ mông nàng, tư thế của hai người lúc này càng làm cho nàng thêm xấu hổ.

Một phát súng nổ ra, tên thổ dân chạy đầu tiên bị hạ gục, tiếp sau đó là những phát súng liên tục, năm sáu tên thổ dân phía sau cũng rơi vào tình huống tương tự, chuyện này khiến cho những tên còn lại thấy khó mà lui.

Trịnh Tú Nghiên lúc này đã không còn thần trí minh mẫn nữa, hai cánh tay nhỏ xinh ôm chặt cổ của Lâm Duẫn Nhi, cái miệng nhỏ nhắn thở nhè nhẹ, mang hơi thở ấm nóng lởn vởn quanh lỗ tai của họ Lâm. Trịnh Tú Nghiên bất ngờ hôn xuống vành tai nhỏ nhắn rồi tới cái cổ cao kiêu hãnh.

"Em bị sao thế?" Giọng Lâm Duẫn Nhi run run, cô vừa tìm đường về xe, vừa phải chịu đựng sự quyến rũ của Trịnh Tú Nghiên.

"..." Vẫn chăm chú hôn.

"Khi nãy Duẫn nghe tiếng em nói trong bông tai nhưng lại không biết đáp trả bằng cách nào nên chỉ còn cách nghe theo chỉ dẫn của em mà đến. Tuy hơi muộn...rất may là...em không có sao...hehe." Lâm Duẫn Nhi cố giữ bình tĩnh.

Hai tay của Trịnh Tú Nghiên bắt đầu làm loạn trên người của Lâm Duẫn Nhi trong khi Lâm Duẫn Nhi chật vật tiến tới chỗ cái xe. Lâm Duẫn Nhi đặt Trịnh Tú Nghiên vào trong rồi bắt đầu ấn nút đóng mui xe lại, giờ thì cả chiếc xe địa hình ban đầu đã được đóng phần mui trên trần lại, vô cùng an toàn. Xong xuôi đâu vào đó thì Lâm Duẫn Nhi nhìn xung quanh xem xét kỹ rồi thở phào rồi leo lên xe.

Cô vừa mới vào xe, vừa kịp làm động tác chốt cửa xong thì Trịnh Tú Nghiên nhanh như cắt đã vô đến cô, quần áo của nàng xộc xệch không thể tả, nó làm tăng thêm vẻ quyến rũ cho nàng. Trịnh Tú Nghiên ngồi lên bụng Lâm Duẫn Nhi, cái miệng nhỏ nhắn của nàng hôn từ đôi mắt, sóng mũi rồi cuối cùng chốt hạ ở môi cô. Lâm Duẫn Nhi cùng Trịnh Tú Nghiên hôn đến điên cuồng, khi dứt ra chuẩn bị cho nụ hôn tiếp theo thì Lâm Duẫn Nhi chợt lặng người đi.

Trịnh Tú Nghiên là bị bọn chúng hạ thuốc kích tình, mà hai người bây giờ vốn dĩ không xa lạ cũng không còn thân thuộc như trước, nếu bây giờ cô xé bỏ cái giới hạn đó đi thì liệu Trịnh Tú Nghiên sẽ hận cô chứ. Nghĩ xong Lâm Duẫn Nhi liền né tránh cái hôn của Trịnh Tú Nghiên khiến hàng lông mày của nàng cau lại tỏ vẻ không hài lòng, Lâm Duẫn Nhi nhìn biểu hiện của nàng xong chỉ biết cười khổ, cô nhoài người ra phía sau lấy balo của mình, vừa lục lọi vừa nói: "Đợi một, Duẫn xem xem có loại thuốc nào làm em cảm thấy khá hơn không."

Nghe xong câu nói đó, Trịnh Tú Nghiên hiện lên một mảnh đen thui trên mặt, Lâm Duẫn Nhi là sợ nàng hận cô sao? Nàng sẽ không hối hận, cứ cho là bây giờ nàng bị hạ thuốc đi, nàng vẫn muốn cô giúp nàng bằng cách nguyên thủy nhất. Dù sao cũng chỉ là trong tình huống cấp bách, cũng không phải bảo cô đi cầm dao gϊếŧ người.

Trịnh Tú Nghiên từng nói rằng nàng sẽ không ở đó mà chờ đợi mãi một người, nếu có một ngày người đó làm nàng chết tâm, nàng sẽ đi tìm người khác. Yêu mãi một người không sai nhưng dùng năm tháng thanh xuân của mình để chờ đợi mãi một người thì thật uổng phí. Trịnh Tú Nghiên không phải là người si tình, nàng cũng không cần phải tỏ ra si tình, nàng chỉ là nghe theo trái tim một ít, làm theo lí trí một ít.

Trịnh Tú Nghiên quăng cái balo của cô sang một bên đoạn dùng hai tay bưng mặt cô, hôn lên đó một cách trân trọng và nói: "Giúp tôi bằng cách nguyên thủy nhất." Nói rồi nàng dùng tay cởi đi chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của cô, trên cánh tay cô, một hình xăm một con sói được cách điệu dài đến tận bắp tay.

Bấy lâu nay Lâm Duẫn Nhi chỉ mặc áo dài tay nên nàng không có cơ hội nhìn, duy có lần nàng thấy một phần nhỏ của hình xăm khi cô mặc áo của bệnh viện. Trịnh Tú Nghiên đưa tay lên vuốt ve hình xăm đó, đoạn hôn lên nó, lúc này mặt nàng tiếp cận gần với da thịt của Lâm Duẫn Nhi, đôi môi nàng mới cảm nhận được những vết sẹo cũ kỹ mãi không bao giờ lành trên làn da trắng trẻo của cô.

"..." Lâm Duẫn Nhi im lặng, cô vuốt những lọn tóc mất trật tự của Trịnh Tú Nghiên sang một bên

"..." Trịnh Tú Nghiên bật khóc rồi cắn lên vai Lâm Duẫn Nhi một cái rõ đau.

Hai người lại lao vào nhau, lần này Lâm Duẫn Nhi để Trịnh Tú Nghiên chủ động. Môi lưỡi hòa cùng nhau vào một vũ điệu kỳ bí, một nụ hôn kéo dài hơn một phút khiến cả hai l*иg ngực đều nhấp nhô lên xuống để tìm không khí cho buồng phổi. Không khí trên xe nóng dần lên khi cả hai lại hòa mình vào một nụ hôn khác, một nụ hôn có cả đau đớn, hạnh phúc, khổ sở cùng nhẹ nhõm.

Lúc tay Trịnh Tú Nghiên đi vào cơ thể của Lâm Duẫn Nhi, đau đớn xé rách thân dưới của cô, một giọt nước mắt tràn khóe mi nhưng cô không hối hận, đời này của cô đã định là dành trọn cho Trịnh Tú Nghiên rồi.

Trong rừng sâu, tiếng thở dồn dập và tiếng rên rĩ kiều mị của hai mỹ nhân. Họ tan vào nhau dưới ánh trăng đêm, hòa vào nhau như làn nước mát.

...

Ps: Á há há có phở nhẹ =))) á há há Lâm Duẫn Nhi biến thành Lâm tiểu thụ =))) á há há há

Ps2: á há há suýt nữa mẹ Nghiên đã hi sinh anh dũng =))) bỏ tật tài lanh nha má =)))))

Ps3: đọc chùa không vote không cmt thì không tốt cho sức khỏe đâu nạ =))))