Ba năm sau...
Trong suốt thời gian ba năm dài đằng đẵng ấy, Lâm Duẫn Nhi đã đi đến rất nhiều nơi, Prague, Luân Đôn, NewYork, Bắc Kinh, Thượng Hải đều đã đi qua. Trịnh Tú Nghiên cũng như vậy nhưng hai người họ đã lướt qua nhau một lần thì những lần kế tiếp đều vô hình lướt qua nhau như vậy.
Có những con người, khi đã bước qua nhau thì liền trở thành người xa lạ...
Lâm Duẫn Nhi đi Trung Quốc, Trịnh Tú Nghiên đến Đại Hàn; Lâm Duẫn Nhi sang Hàn Quốc, Trịnh Tú Nghiên lại đi Trung Hoa.
Lâm Duẫn Nhi đến sân bay Prague, Trịnh Tú Nghiên ở cửa sân bay chuẩn bị lên đường sang Luân Đôn.
Lâm Duẫn Nhi ngồi đọc báo trong sảnh của một khách sạn ở Luân Đôn đợi một cuộc họp, Trịnh Tú Nghiên từ bên ngoài đi vào, đi ngang qua Lâm Duẫn Nhi nhưng lại không thấy cô vì tờ báo đã che hết khuôn mặt cô.
Lâm Duẫn Nhi đến NewYork, cô vào một quán cà phê; Trịnh Tú Nghiên ngồi ở bàn kế bên, hai người lưng đối lưng, tựa như đến từ hai thế giới.
Cô và nàng giống như hai người yêu nhau mà không thể ôm nhau, dù có ôm nhau cũng là một cái ôm lưng tựa lưng.
Ba năm rồi, họ vẫn vô tình lướt qua nhau, số phận luôn là một ván bài thách thức người chơi.
...
"Vĩ Đình, anh có thể nhanh lên được không?" Một cô gái nhỏ nhắn vừa kéo vali vừa một bên hối thúc.
"Trịnh tiểu thư, em vội vàng cứ như về nước để lấy chồng vậy đó." Trần Vĩ Đình tay cầm hộ chiếu, tay cầm lon nước đưa cho Trịnh Tú Nghiên. Vai anh đeo balo, nón đội ngược, mắt đeo kính.
"Lần này về nước chẳng phải đều là vì anh sao? Bác sĩ Trần?" Trịnh Tú Nghiên chuyển sang thái độ lạnh băng, nàng nhìn anh chàng kia bằng nửa con mắt khinh thường
"Được rồi, được rồi, đều là do anh." Anh cười, một nụ cười sáng lạn khoe hàm răng trắng bóng. Trịnh tiểu thư luôn biết cách hạ thấp nhiệt độ không khí xung quanh xuống dưới 0 độ.
Một chiếc xe Lexus với tốc độ kinh người chạy đến và dừng trước mặt hai người. Chiếc xe được mở mui ra từ từ, lúc mui mở xong, lúc người trên xe gỡ cái nón và cái kính đen xuống cũng là lúc tim Trịnh Tú Nghiên thắt lại.
Hơn bốn năm trôi qua, Lâm Duẫn Nhi rất sợ bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng, cô sợ hãi khi bạn bè bỗng dưng quan tâm đến mình, cô sợ hãi khi nhớ lại quá khứ bởi vì những kỷ niệm ấy siết chặt cô đến nghẹt thở, cô sợ khi nghe thấy tin tức của nàng nhưng giờ đây cô không nghe thấy tin tức của nàng mà là trực tiếp gặp lại nàng.
Bao năm rồi, không giây phút nào là Trịnh Tú Nghiên không muốn quên đi con người này. Nàng muốn mình có thể trở về làm một người lạnh lùng vô tâm vô phế, nhưng đáng tiếc nhịp đập trái tim của nàng lại một lần nữa bán đứng nàng.
Hóa ra quên luôn là một việc làm mà mọi người sau khi chia tay đều nghĩ rằng mình sẽ làm được, sẽ quyết tâm làm được. Nhưng cuối cùng lại thất bại bởi vì họ tự huyễn hoặc chính bản thân rằng mình sẽ quên người kia được. Không ai có thể lãng quên đoạn tình yêu đó, cũng không thể chối bỏ đoạn tình cảm đó, chỉ là đến một lúc nào đó khi nhắc đến tên nhau, khi nghĩ về nhau, tim đã thôi đau và tâm đã thôi động. Đó là chính là việc chúng ta chấp nhận đối mặt với việc không còn đối phương bên cạnh.
Trịnh Tú Nghiên thì không, nàng không nghĩ mình quên được Lâm Duẫn Nhi, nàng chỉ là đã quen không có cô ở cạnh, hơn bốn năm rồi, mỗi khi nhớ đến cô, nàng đã thôi không còn gấp gáp. Cũng đã từng nghĩ đến việc gặp lại cô, nàng sẽ mỉm cười và chào hỏi như những người bạn. Rốt cục mọi chuyện lại không thể tiến triển theo cách nàng nghĩ. Tim nàng sẽ đau khi thấy hình dáng cao gầy đó, Lâm Duẫn Nhi ốm hơn trước, người cũng xanh xao hơn, mái tóc đen huyền ngày nào giờ đã thành mái tóc vàng nhạt.
"À...Dịch Phong có việc bận đột xuất nên nhờ tôi đến đón hai người." Lâm Duẫn Nhi thấy nàng khó xử liền mở lời trước, kèm theo nụ cười tỏa nắng. Nhưng thực chất đó là do cô cố cười thật tươi.
"Bao nhiêu năm gặp lại, em vẫn như vậy, chỉ tiếc là đoạn tình cảm năm đó, lời hứa năm đó cũng đã chôn vùi theo quá khứ." Nghĩ đến đây, cô cười chua chát, người ta giờ đã có người khác, còn cô thì cứ mãi ôm khư khư cái quá khứ, cái gọi là "đã từng" của hai người.
"Cô là...?" Trần Vĩ Đình ấp úng.
"Lâm Duẫn Nhi, bạn đồng nghiệp với bác sĩ Lý Dịch Phong." Lâm Duẫn Nhi mở cửa xe đi xuống, vươn tay ra chào hỏi.
"À à, đã nghe Dịch Phong nói qua. Chào cô, tôi là Trần Vĩ Đình, là bác sĩ ở Luân Đôn do Dịch Phong mời đến." Trần Vĩ Đình cũng cúi người, bắt tay chào hỏi.
"Đây là Jessica."
"Trịnh Tú Nghiên."
Trần Vĩ Đình và Trịnh Tú Nghiên cùng đồng thanh. Lời nói nói lạnh lùng đó như một con dao cứa vào trái tim của Lâm Duẫn Nhi.
"Chúng ta hóa ra đã xa lạ đến mức cần phải có người thứ ba giới thiệu sao?" Lâm Duẫn Nhi giấu đi ánh mắt đau thương, giúp hai người kia đưa hành lý vào trong cốp xe.
"Chúng ta có phải đều đã trở thành người dưng?"
Một câu hỏi ngự trị trong hai con người. Vì sao hai chữ "người dưng" lại đau lòng hơn hai chữ "người lạ". Bởi vì "người lạ" là khi cả hai đều không quen biết nhau còn "người dưng" chính là hai người đã từng quen biết nhau. Cái chính ở đây tức là "đã từng", bây giờ cũng vẫn còn "quen biết", chỉ là giả vờ như hai ta xa lạ.
Dọc đường đi, Trần Vĩ Đình huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời khiến Lâm Duẫn Nhi có cảm giác như cô và anh ta đã thân quen từ mấy kiếp trước.
Nói ra mới biết, thì ra Trịnh Tú Nghiên là trợ lý kiêm làm phiên dịch cho Trần Vĩ Đình. Ba năm trước, nàng được bên trung tâm hỗ trợ việc làm giới thiệu cho anh, nhiệm vụ của nàng là dịch công văn và sắp xếp lịch trình giúp Trần Vĩ Đình. Tuy là làm việc chung ba năm nhưng nhiều chuyện về Trịnh Tú Nghiên trước đó anh đều không biết, chỉ nghe nói là nàng có một em gái nhưng anh không nghe nàng nói về em gái mình.
Đến đoạn này, không khí trong xe im ắng lạ thường, Lâm Duẫn Nhi thông qua kính chiếu hậu nhìn ra phía sau, nàng nhìn cô, một ánh mắt không cảm xúc.
Có lẽ vết thương sâu trong lòng nàng, không có cách nào chữa lành lại được.
Năm tháng giá lạnh đến mức đóng băng giọt của Trịnh Tú Nghiên, nàng không khóc nữa khi nhớ về chuyện cũ, một phần vì kiên cường, một phần là đáy lòng nàng đã lạnh giá, lạnh đến mức gió xuân cũng chẳng thể khiến nó ấm áp hơn.
...
"Tú Nghiên?" Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi sững sốt khi bắt gặp Trịnh Tú Nghiên đi phía sau Trần Vĩ Đình.
Nhìn về phía Lâm Duẫn Nhi, cô đang uống một ly cà phê, ánh mắt dửng dưng thoáng chút buồn bã rồi đi vào phòng làm việc của mình.
"Mọi người biết nhau?" Trần Vĩ Đình thoáng ngạc nhiên.
"Bạn học." Trịnh Tú Nghiên đáp cụt ngủn khiến Trần Vĩ Đình khó hiểu. Không phải vừa nãy còn vui vẻ sao giờ lại thành băng tảng thế này rồi?
"Vĩ Đình, cậu đến rồi à, tớ có ca mổ đột xuất không thể đến đón cậu nên đành nhờ đồng nghiệp Lâm. Sao hả? Khí hậu Luân Đôn lạnh đến mức quên người anh em này luôn à." Lý Dịch Phong chạy đến bên cạnh Trần Vĩ Đình, đấm nhẹ vào vai anh chàng họ Trần.
"Về nước theo yêu cầu của cậu đây. Dự án về nhện Ultrasius và Black Widow của cậu đến đâu rồi? Còn cả việc tìm ra chất curare nữa?" Trần Vĩ Đình hỏi, một câu hỏi khiến những người có mặt đều sững sờ.
Ai trong bệnh viện mà chẳng biết sau khi Hayden bị kết án; phía bên hội đồng Y học Anh Quốc liền triệu tập những người có liên quan đến. Đó cũng là hôm mà Lâm Duẫn Nhi cùng các bác sĩ dự hội nghị cấp cao. Sau đó cả hội đồng liền biểu quyết xem ai sẽ người tiếp tục dự án nghiên cứu của Hayden và người được chọn là Lý Dịch Phong – một bác sĩ người Trung Quốc. Từ đó Lý Dịch Phong luôn làm việc tại phòng nghiên cứu với Lâm Duẫn Nhi. Ngót nghét cũng đã ba năm rồi, hai người, một họ Lý, một họ Lâm rất là hợp cạ, là bạn nhậu của nhau cho nên "hội bạn nhậu" lại gia nhập thêm một thành viên họ Lý.
"Du Lợi, Châu Hiền đâu?" Trịnh Tú Nghiên lờ đi cuộc trò chuyện của hai người kia.
"Ở trong phòng ấy, cô ấy đang trông con." Quyền Du Lợi tươi tỉnh đáp
"Con ai?" Trịnh Tú Nghiên ngạc nhiên.
"Con tớ, năm nay con bé gần bốn tuổi." Vẫn tươi tỉnh uống cà phê.
"Về rồi thì cậu cũng nên gặp một người đi." Kim Thái Nghiên nhàn nhạt nói.
"..." Trịnh Tú Nghiên không nói gì, nàng chỉ xoay người định rời đi.
"Là Thôi Tú Anh." Kim Thái Nghiên cười khẩy.
Quyền Du lợi cười nhạt, vốn là khi nghe đến tên người đó, dù chỉ một chữ thôi họ Trịnh kia cũng đau lòng, vậy mà cứ thích chơi trò trốn tìm. Hai người các người không thấy chơi trò này hơn bốn năm rồi rất là mệt hay sao? Các người không thấy mệt nhưng người khác thấy rất là nhức đầu đó!
"Tú Anh...làm sao?" Trịnh Tú Nghiên sững sờ quay người lại.
"Không sao cả. Chỉ là sau ngày hôm đó, cái ngày mà mọi chuyện được phanh phui ấy, cậu ấy vĩnh viễn nằm đó, bốn năm rồi chưa tỉnh lại." Kim Thái Nghiên uống cạn cốc cà phê rồi vo tròn vứt nó vào sọt rác. Cả quá trình dài đó, cô đều nhìn xoáy thẳng vào mắt Trịnh Tú Nghiên.
Hóa ra hơn bốn năm nàng ra đi, tất cả đều đã thay đổi, còn có những chuyện mà nàng không ngờ tới nữa. Thời gian làm thay đổi mọi chuyện, nhanh đến mức chúng ta không thể ngờ tới.
...
Lâm Duẫn Nhi vào trong phòng, cô đứng thẩn thờ ở đằng sau bức màn, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía hình bóng nhỏ nhắn đó. Lâm Duẫn Nhi ngay từ lúc gặp mặt nàng ở sân bay đã rất muốn ôm chặt lấy nàng, không cho nàng có cơ hội trốn tránh nữa nhưng cô chỉ có gan nghĩ mà không có gan làm. Giữa hai người họ như có một bức tường vô hình ngăn cản, không cách nào thoát ra được.
Hai người họ gặp lại nhau, chẳng đỏ hoe đôi mắt, cũng chẳng ửng hồng đôi má. Chẳng hối tiếc quá khứ cùng ngượng ngùng hiện tại mà chỉ lạnh tanh đối mặt nhau rồi sau đó lại âm thầm đứng trong bóng tối dõi về hình bóng của nhau. Cũng giống như hai ta cùng nhau đếm một, hai, ba rồi xoay lưng đi; đến giây thứ 6 nàng quay lưng lại thì phát hiện cô vẫn bước đi nhưng nàng nào biết ở giây thứ 4, cô đã quay người lại, sau đó không muốn nàng phát hiện ra nên cứ vờ như mình là người vô tình.
Hai người như hai con ngựa bị lạc đường lầm lối, như đứng giữa ngã tư đường, không biết là nên rẽ đi đâu mới tốt. Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên, tiến một bước họ chẳng thể yêu nhau, lùi một bước cũng chẳng thể quên nhau. Vậy thì như thế nào, như thế nào mới tốt cho cả đôi bên.
Tại sao con người sinh ra lại cứ thích đi hành hạ bản thân mình như vậy?
Đừng trách Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên không thể yêu nhau trọn vẹn, đó chẳng qua chỉ là những luyến tiếc mà thời gian cố tình để lại. Nếu như quá khứ chẳng còn gì để nhung nhớ thì đừng ai vội hóa giải những lời hứa, những lỗi lầm năm xưa. Ai sẽ cam tâm tình nguyện để đôi bên không còn chút vương vấn về nhau?
Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên đã định rằng cả đời này phải mắc nợ lẫn nhau, phải tơ lòng vương không dứt, nếu không thì lấy cớ gì để nhớ về nhau.