Chương 17

Trịnh Tú Nghiên cùng với Từ Châu Hiền đến phòng bệnh của Thôi Tú Anh. Nàng lẳng lặng nhìn người cùng mình làm việc bao năm qua, lúc nào cũng cười cười nói nói, không đùa thì giỡn. Giờ đây, cô ấy chỉ nằm đó, tĩnh lặng như cả thế giới này dù có động đất núi lửa cũng chẳng thể tác động đến cô ấy.

Hoàng Mĩ Anh đẩy cửa bước vào, tay dắt theo một đứa bé khoảng 4 tuổi, là một bé gái rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt đen huyền giống hệt Trịnh Tú Nghiên, ngay cả bờ môi đỏ thẫm như máu cũng y hệt nàng. Nếu nói Trịnh Tú Nghiên mang một vẻ ngoài băng lãnh như không khí mùa đông thì Quyền Châu Du lại có vẻ đẹp rực rỡ mang theo một sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.

"Tú Nghiên, đây là Quyền Châu Du, là con gái của tớ và Du Lợi."

"Năm đó, Thôi Tú Anh vừa nghe điện thoại của Lâm Duẫn Nhi thì lập tức lôi tớ chạy đến hiện trường nhưng trong lúc cậu ấy điều khiển xe thì bị một tên tài xế ngủ gục đâm phải." Nói rồi cô nàng mắt cười thở dài.

"Bốn năm rồi, chẳng ai vui vẻ cả."

"Tớ có phải nên vui không? Vì Lâm Duẫn Nhi sống không hạnh phúc." Trịnh Tú Nghiên lắc đầu cười.

"Tú Nghiên, năm đó..." Từ Châu Hiền lên tiếng nhưng Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng chặn lại: "Không quan trọng nữa rồi."

Thật sự là không quan trọng nữa sao Trịnh Tú Nghiên? Năm đó nàng từng đặt một lời hứa "bên nhau trọn đời", những lời đẹp đẽ đó hóa ra lại hoang đường đến như vậy. Bao năm xa nhau, một mình nàng mất ngủ trên chiếc giường trong một không gian ngoài nàng ra không còn ai khác, một mình nàng mạo hiểm đi ra ngoài đường một mình. Có lẽ là do tình yêu ban đầu của hai người quá đỗi ngọt ngào.

Là bởi vì nhớ nên mới cô đơn, bởi vì yêu nên mới đau lòng. Chỉ cần nghe đến tên người đó cũng khiến nàng bất giác đau lòng. Bởi vì nhớ nên mới trầm mặc, bởi vì yêu nên mới rơi vào cô đơn. Đến cuối cùng cả hai người ai cũng đều vì tình yêu này mà rơi lệ, là cả hai người tiều tụy cùng với con tim tan vỡ.

Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên gặp nhau vào năm ấy, ngoại trừ tình yêu ra thì cũng chỉ có tình cảm, do đó đã đánh mất đối phương, do đó lại càng học được cách yêu. Yêu có lẽ là buông bỏ, là trả lại đôi cánh tự do cho người ấy, đừng ràng buộc nhau bởi những đau khổ và dằn vật.

"Cậu và Duẫn Nhi..." Hoàng Mĩ Anh nhẹ giọng hỏi.

"Hai người bọn tớ không thể." Trịnh Tú Nghiên buồn bã nói.

Khi thời gian trôi đi, ngược xuôi ngang dọc, người ấy cũng không nên đợi nàng ở chốn cũ nữa.

Năm đó, Trịnh Tú Tinh cầm đầu băng đản giết người nhưng con bé không giết người, con bé bị rối loạn tâm lý vì nàng đã bỏ mặc nó, không quan tâm nhiều đến em gái mình. Còn Lâm Duẫn Nhi, vì sao nhất định cứ phải gọi cảnh sát đến, còn bảo họ nhanh chóng, lúc đó Tú Tinh đã yếu lắm rồi, còn chạy thoát được nữa sao? Họ Lâm đâm em nàng một nhát, là một nhát dao vào hông, một nhát dao đó cũng đã cắt đứt tình cảm của hai người...

Nàng – Trịnh Tú Nghiên, tự nói với bản thân rằng nàng cầm lên được thì sẽ bỏ xuống được, nàng đã đi xa như vậy cốt chỉ để không gặp Lâm Duẫn Nhi nhưng rõ ràng nàng đã có thể chấp nhận việc không có Lâm Duẫn Nhi ở cạnh, chỉ vì Lâm Duẫn Nhi đột nhiên lại xuất hiện trước mặt nàng, khiến vết thương năm đó, thống hận năm đó cùng tình cảm năm đó đua nhau ùa về. Bản thân nàng vì mối tơ vò đó mà không thể chống đỡ. Tình cảm thì rối ren, thù gia tộc chưa trả, thi thể em gái mất tích, nàng cảm thấy bản thân quá vô dụng.

"Sắp tới, bọn tớ sẽ cùng đi đến rừng Amazon và Châu Phi để hoàn thành luận án về chất độc curare, cũng như đóng lại dự án của Hayden, giúp anh ta hoàn thành tâm nguyện." Hoàng Mĩ Anh chuyển đề tài, nàng không muốn tự ngược chung với hai con người đó, nàng nhìn Trịnh Tú Nghiên bằng ánh mắt chán ghét đoạn nàng nói tiếp: "Vụ án "Crystalline Iris" năm đó cũng đã đóng rồi, mặc dù Lục Ly mất tích nhưng thành phố đã được trả lại sự yên bình vốn có."

"Tớ và Du Lợi cũng phải sang Đức cho chuyến công tác. Phiền cậu chăm sóc Tiểu Du." Từ Châu Hiền di chuyển sự chú ý của Trịnh Tú Nghiên ra khỏi nửa câu nói sau của Hoàng Mĩ Anh.

"Cậu có thể đến ở nhà tớ để thuận tiện cho việc học tập của Tiểu Du, vì ở đó có đầy đủ dụng cụ học tập cho con bé. Cậu đồng ý chứ?" Từ Châu Hiền mỉm cười.

"Tớ có quyền nói không sao thưa hai quý cô." Trịnh Tú Nghiên cười cười.

Trịnh Tú Nghiên ở lại một chút rồi rời đi, lúc nàng ra khỏi phòng liền bắt gặp Lâm Duẫn Nhi đi đến. Trịnh Tú Nghiên không nói gì, nàng chỉ yên lặng lướt qua Lâm Duẫn Nhi.

Nàng và Lâm Duẫn Nhi bây giờ đã như hai mảnh vỡ của chiếc ly nước bằng thủy tinh. Một khi ly nước đã đổ, có hốt cũng không thể vẹn nguyên nước ban đầu, dù cho có ghép những mảnh vỡ lại với nhau thì vẫn còn vết rạn, mãi mãi không thể trở lại hình dáng của buổi đầu sơ khai.

...

Đúng theo như kế hoạch, vài ngày sau Trịnh Tú Nghiên cùng tiễn Từ Châu Hiền và Quyền Du Lợi ra sân bay. Tiểu Du cứ rơi nước mắt liên tục vì phải xa ba mẹ của mình, tay con bé đang nắm chặt tay Trịnh Tú Nghiên bỗng buông ra và chạy ào đến ôm lấy mẹ của nó, tình cảnh này khiến Trịnh Tú Nghiên bất giác rơi nước mắt.

Năm đó, khi nghe tin cha mẹ mất, Trịnh Tú Tinh cũng vung tay nàng ra như thế mà chạy lại hai ngôi mộ lạnh băng. Lần đầu tiên trong cuộc đời, những người trợ tá thấy được nước mắt tuôn trào như suối của hai vị tiểu thư họ Trịnh, những hậu nhân cuối cùng của một gia tộc quyền lực và mạnh mẽ.

Lâm Duẫn Nhi tiễn tốp người của Kim Thái Nghiên lên trực thăng. Trong lúc chuẩn bị lên trực thăng thì Kim Thái Nghiên nán lại, ôm lấy Lâm Duẫn Nhi và nói: "Lâm tiểu quỷ, bảo trọng."

"Cậu cẩn thận nhé." Lâm Duẫn Nhi cười. Cô vỗ vỗ lên vai Kim Thái Nghiên, nhắc nhờ họ Kim phải biết bảo vệ bản thân.

"Có cả một đoàn đội đi theo mà. Yên tâm!" Kim Thái Nghiên cười sáng lạn rồi nhanh chóng leo lên trực thăng.

Lâm Duẫn Nhi cho tay vào túi quần rồi đứng nhìn năm chiếc trực thăng từ từ bay xa cho đến khi khuất bóng, tiếng ồn ào cũng thôi không còn nữa mà hai bóng người một nhỏ một lớn khi nãy đứng đây cùng cô đã biến mất tăm. Trốn tránh không phải cách tốt, trốn được một lần nhưng không trốn được cả đời. Tuy nhiên, trốn được mấy lần, trốn được bao lâu thì cứ trốn đi vậy, như vậy tâm sẽ không chạy loạn nữa.

Nhìn lên bầu trời, hôm nay trời đẹp, ánh nắng không quá gay gắt mà nhẹ nhàng, Lâm Duẫn Nhi ra về sớm, dù sao thì hôm nay cũng không có gì làm.

Lâm Duẫn Nhi vừa về đến nhà Quyền Du Lợi, từ hôm nay cho đến khi tên kia về nước, cô sẽ ở đây...để trông trẻ. Việc làm cao cả lắm đó, vì đất nước, vì tổ quốc, đồng chí Lâm nguyện hi sinh thân mình.

...

Một hồi lâu sau, Trịnh Tú Nghiên dắt tay tiểu Du về nhà, hai người còn mua rất nhiều kem và bánh ngọt. Quyền Châu Du vừa thấy Lâm Duẫn Nhi liền lập tức chạy đến ôm lấy cô, hai tay câu lên cổ, đôi chân nhỏ xíu cố đu bám lên thân thể cao gầy kia. Lâm Duẫn Nhi bị ôm một phen bất ngờ, choáng váng suýt ngã, sau đó thì định thần lại ôm lấy con bé.

"Hôm nay tiểu Du đi với mẹ Nghiên có vui không?"

Trịnh Tú Nghiên giữ im lặng, nàng quay sang cất đồ rồi rót cho mình một cốc nước. Nàng vẫn là cảm thấy đối diện với người này không được thoải mái lắm bèn nói với tiểu Du: "Tiểu Du, hôm nay trời đẹp, mẹ dạy con học bơi nhé."

"Dạ vâng ạ." Quyền Châu Du cười tươi rói, con bé là như vậy, là vitamin của cả đám người, là mặt trời nhỏ của mẹ nó. Nói rồi Quyền Châu Du lon ton chạy đi lên lầu thay đồ, Trịnh Tú Nghiên cũng toang bước đi nhưng Lâm Duẫn Nhi nhanh hơn một bước, từ phía sau ôm chặt nàng lại. Hơi bất ngờ, Trịnh Tú Nghiên cố vùng vẫy ra khỏi cái vòng tay ấm áp đo, cố gắng thoát khỏi cô nhưng giọng nói trầm ấm đó đã vang lên: "Cho Duẫn ôm em một lát thôi."

"Buông."

"Chuyện năm đó, em không muốn nghe giải thích sao?" Lâm Duẫn Nhi vùi đầu vào tóc của nàng. Lâm Duẫn Nhi tự hỏi, nếu quay ngược về thời điểm mấy năm trước khi nàng ra đi, cô cũng ôm nàng thật chặt như thế này thì nàng có phải sẽ ở lại với cô thêm vài phút không?

"Không quan trọng nữa." Nàng lạnh nhạt đáp.

"Em nói dối."

"Vậy cô nghĩ giữa hai tình huống "chúng ta đã từng ở bên nhau" và "cuối cùng chúng ta chẳng thể bên nhau", cái nào đáng tiếc hơn? Quá khứ đẹp, nên cất giữ, không nên níu kéo." Nàng cố gỡ tay người kia nhưng không thể.

"Vậy tại sao lại phải luôn trốn tránh Duẫn?" Lâm Duẫn Nhi lúc này trong tim đã đau muốn chết.

"Vì tôi không muốn sai lầm nữa."

Lâm Duẫn Nhi sững sờ, nới lỏng cái ôm, Trịnh Tú Nghiên nhân cơ hội đó mà thoát ra, đi lên lầu, sau đó nghĩ ngợi điều gì liền quay một nửa mặt ra phía sau, nói: "Tôi đã từng yêu Duẫn, yêu đến mức mọi khoảnh khắc trong tương lai đều có Duẫn. Nhưng chỉ là đã từng thôi."

Phải rồi, Trịnh Tú Nghiên yêu Lâm Duẫn Nhi, yêu sâu đậm như thế, yêu đến tan xương nát thịt đều cam lòng. Nhưng tất cả chỉ là "đã từng"? Đã từng sao Trịnh Tú Nghiên? Có thật không là đã từng không?

Lâm Duẫn Nhi đứng đó, trong mắt long lanh thứ chất lỏng mằn mặn, cô ngước mặt lên, tựa như tình cảnh của mấy năm về trước, lúc cô nghe Trịnh Tú Tinh nói. Nước mắt không thể chảy ngược vào trong, cho nên đừng cố ngước mặt lên nữa, nước mắt rồi cũng sẽ rơi ra thôi. Trịnh Tú Nghiên không còn yêu cô, không sao, chỉ cần một mình cô yêu nàng là đủ. Một mình cô, là đủ...