Chương 15

"Cậu biết mà, hoa nở rồi cũng tàn. Còn con người ấy...người ta gặp nhau rồi cũng chia ly, cũng rẽ ngang."

Lâm Duẫn Nhi lúc này đang ngồi cạnh giường bệnh của Thôi Tú Anh. Lời nói của Quyền Du Lợi năm đó vẫn lởn vởn trong đầu của cô. Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên, hai con người ban đầu hoàn toàn xa lạ, để hiểu nhau nên đã quen nhau, cùng nhau chìm đắm trong men say của ái tình, Sau đó cũng vì hiểu nhau, hiểu nhau đến đau lòng mà chia tay nhau. Cô và nàng như hai đường thẳng chỉ cắt nhau tại một tiếp điểm duy nhất rồi lại vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Ánh nắng chói chang, những kỷ niệm cũ lại ùa về. Khoảnh khắc này làm cho Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thật quen thuộc, giống như một cuốn phim quay chậm ngày hôm qua và ngày hôm nay, cô mơ hồ nghe thấy tiếng Trịnh Tú Nghiên gọi cô, vẫn dịu dàng, vẫn ôn nhu như ngày ấy. Thì ra trong ký ức của Lâm Duẫn Nhi, giọng nói của cô và nàng lại giống nhau đến thế, đó không phải là bằng chứng cho tình yêu của hai người sao? Lâm Duẫn Nhi nghĩ rồi lại cười cười, cô tự lừa dối bản thân, lại lừa dối nàng một chút rằng yêu và được yêu không nhất thiết phải đồng điệu với nhau.

Họ từng yêu nhau nhưng cuối cùng lại lạc mất nhau ở ngã rẽ đó, một người quẹo trái một người rẽ phải, cả hai đều cứng đầu không chịu quay lại. Tình yêu đó, liệu có hòa hợp khi lòng tự tôn của cô và sự kiêu hãnh của nàng luôn là rào chắn ngăn cách cả hai.

Hiểu lầm lớn nhất trong tình yêu là ngỡ rằng nó sẽ ổn định lâu bền. Nhưng thật sự nó lại không kiên định dễ thay đổi. Lâm Duẫn Nhi cũng mong có thể giữ lại những điều tốt đẹp đó. Nhưng đến cuối cùng, đáng tiếc không phải là Trịnh Tú Nghiên cùng Lâm Duẫn Nhi đi hết chặng đường. Cảm ơn Trịnh Tú Nghiên đã đến bên cuộc đời của Lâm Duẫn Nhi, cảm ơn nàng đã từng nắm tay cô, cho cô cảm nhận được hơi ấm, cảm ơn nàng vì tất cả, cho dù những thứ đó chỉ là "đã từng".

Hơn một năm trôi qua rồi, Trịnh Tú Nghiên sống thế nào, ra sao, cô đều không biết và ngay cả cơ hội được biết cũng không có. Quá khứ của nàng, cú sốc của nàng, nàng từng bị bệnh cũng là do người khác nói cho cô biết. Cô thật hối hận vì đã không xuất hiện trong quá khứ của nàng nhưng bây giờ lại sợ hãi rằng nàng sẽ mãi mãi coi cô như một đoạn ký ức đau thương, chối bỏ sự xuất hiện của cô trong tương lai của nàng.

"Nghiên, Duẫn bỗng nhiên rất nhớ em, em đang ở đâu? Vui vẻ hay buồn bã? Em sẽ nhớ về những ngày tháng đó chứ? Em sẽ quay về nơi đây chứ?"

Bỗng dưng nhớ đến Trịnh Tú Nghiên, bao ký ức trong đầu Lâm Duẫn Nhi bỗng nhiên trở nên cay đắng và đôi mắt cô mờ nhòa đi bởi dòng lệ nóng. Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên đã từng như một bản nhạc du dương đẹp đẽ và mĩ lệ, vậy mà giờ đây lại trở thành hai cuốn phim buồn bã bi thương. Trịnh Tú Nghiên đưa Lâm Duẫn Nhi đi qua những chuyến hành trình khó quên nhất để rồi cuối cùng lại tặng cho cô món quà đau đớn nhất.

Lúc cảnh sát đến nơi thì cô chỉ thấy Hoàng Mĩ Anh rồi ngất đi, sau đó thì hoàn toàn không biết gì nữa. Cô nhớ câu nói của mình khi Hoàng Mĩ Anh đỡ lấy cô chính là: "Cứu Tú Tinh."

Lâm Duẫn Nhi được đến phòng mổ, Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi phải chỉnh xương và tiếp máu cho cô. Hơn hai tháng cô mới có thể bước xuống giường, mà xuống giường được thì sao, chỉ để nhận được tin Trịnh Tú Nghiên đã đi rồi. Sau ngày hôm Trịnh Tú Tinh chết thì nàng liền từ chức, ra đi không lời từ biệt, mọi người cố gắng giấu cô đến tận bây giờ là bởi vì sợ cô đau lòng. Cô đau lòng, đau lòng không phải vì hai người xa nhau, mà đau lòng bởi vì xa nhau mà một lời từ biệt cũng không thể nói với nhau.

Còn Thôi Tú Anh trên đường đến địa điểm cô nói thì bị tài xế xe tải ngủ gục tông phải. Bây giờ nằm đây, nằm yên tĩnh ở đó như một nàng công chúa, khóe môi nhợt nhạt, Lâm Duẫn Nhi nhớ trước đây, khóe môi đó sẽ luôn trêu chọc cô nhưng giờ đây thì chỉ tĩnh lặng khép hờ như thế.

Lâm Duẫn Nhi ngồi ở ghế sofa đối diện giường bệnh, căn phòng này là phòng đơn đặc biệt của bệnh viện. Có đầy đủ tiện nghi như một căn hộ cho thuê nhưng diện tích căn phòng này lại không lớn, vừa đủ cho một nhà vệ sinh, giường bệnh, giường nghỉ cho người nhà và một cái ghế sofa cùng với một cái bàn kiếng nhỏ. Ánh nắng tràn ngập khắp phòng, nắng ấm và vạn vật đang tưng bừng sức sống. Vậy thì sao? Lòng người cũng không thể vui như cảnh vật, tâm đã chết thì bên ngoài náo nhiệt đến cỡ nào cũng không hề tác động đến tâm can của bản thân.

"Lâm Duẫn Nhi, cậu chính là đại mặt dày." Vừa mắng Lâm Duẫn Nhi, Thôi Tú Anh vừa ném những cái gối nằm về phía cô. Đó là khi Lâm Duẫn Nhi giựt lấy bịch đậu phộng của Thôi Tú Anh và ngốn hết tất cả vào miệng mình, sau đó còn cười giả lã với họ Thôi.

"Lâm Duẫn Nhi, vì sao cậu không hề học bài nhưng vẫn được điểm cao." Bĩu môi không hài lòng, Thôi Tú Anh nói xong câu đó liền gục đầu xuống bàn than thở. Cô cũng lười, tên kia cũng lười nhưng lúc nào họ Lâm cũng đạt điểm cao. Ông trời thật là không công bằng.

"Lâm Duẫn Nhi, cậu thật là ham ăn, chẳng chừa phần cho tớ gì cả. Bạn bè kiểu khỉ gì kỳ cục vậy?" Thôi Tú Anh nói xong tức giận đóng mạnh cửa tủ lạnh, tiến đến giường nhảy thót lên, kéo chăn trùm kín đầu.

"Lâm Duẫn Nhi, tớ không biết vì sao cậu thích cô ấy nhưng tớ sẽ ủng hộ cậu." Đặt tay lên vai Lâm Duẫn Nhi, Thôi Tú Anh cười rạng rỡ khích lệ cô. Đó là khi Thôi Tú Anh biết Lâm Duẫn Nhi thích Trịnh Tú Nghiên, hơn nữa còn rất chân thành mà thú nhận. Thôi Tú Anh biết, ẩn sau vẻ cười cợt đùa giỡn của người bạn của cô là một người với tấm lòng giàu tình thương.

"Lâm Duẫn Nhi, đừng có mà chê tớ ế nữa, đợi đó rồi sau này bạn gái của tớ sẽ ăn đứt cô nàng họ Trịnh khó chiều nhà cậu." Thôi Tú Anh nghiến răng trừng mắt về phía Lâm Duẫn Nhi, hận không thể xé xác họ Lâm ra. Lúc nào cũng là cô lép vế hơn Lâm tiểu quỷ. Được rồi, cô thừa nhận là Lâm tiểu quỷ có Trịnh nữ vương bao nuôi, à không là bảo bọc cho nên lộng hành rồi, leo lên đầu cô ngồi luôn, không xem cô ra cái đinh gì cả.

Từng ký ức khi của hai người bọn họ, hai kẻ thực thần của nhóm, hai kẻ chuyên đi ghẹo chọc người khác, hai kẻ luôn luôn pha trò, giờ chỉ còn mỗi cô. Mà cô, cũng đã sớm không sức để đi trêu chọc mọi người nữa rồi.

"Thôi Tú Anh, cậu mau tỉnh lại, nếu không tớ sẽ ăn hết không chừa phần cho cậu" Lâm Duẫn Nhi nhìn Thôi Tú Anh nằm bất động trên giường mà trong lòng gào thét, nước mắt cũng đã không thể rơi nữa, đã không thể rơi từ lâu rồi. Ngày nào cô cũng nói câu này nhưng cậu ta lại quá lì lợm mãi không chịu tỉnh dậy. Vì sao những người cô yêu thương đột nhiên lại không thèm để ý đến cô vậy?

Tiểng mở cửa vang lên, Lâm Duẫn Nhi quay người lại thì thấy Quyền Du Lợi đẩy cửa đi vào, Từ Châu Hiền theo sau, trên tay bế một đứa bé.

"Cậu mệt rồi. Về nghỉ đi Duẫn." Quyền Du Lợi đặt tay lên vai Lâm Duẫn Nhi an ủi.

"Tớ ổn, cậu và Châu Hiền còn phải chăm sóc tiểu Du nữa." Lâm Duẫn Nhi quay mặt lại, cố gắng mỉm cười với Quyền Du Lợi và Từ Châu Hiền.

Tiểu Du chính là Quyền Châu Du, là con gái đầu lòng của Quyền Du Lợi và Từ Châu Hiền, hiện nay con bé đã gần 1 tuổi, đó là sản phẩm tiến bộ của y học. Đó là do viện trưởng Dương và các bác sĩ nổi danh đã thử nghiệm thành công phương pháp cấy ghép tinh trùng vào trứng trong ống nghiệm để giúp các đôi đồng tính nữ có thể có con.

Quyền Du Lợi nhìn bộ dạng của Lâm Duẫn Nhi thì chỉ biết ngao ngán lắc đầu, rốt cuộc tại sao mọi chuyện vốn dĩ đang tốt đẹp, ngoảnh lại phút chốc hóa thành một đống tro tàn thế này.

"Tiểu Du, lại đây với mẹ Duẫn nào. Chúng ta ra ngoài chơi thôi." Lâm Duẫn Nhi đoạt lấy tiểu Du trên tay Từ Châu Hiền rồi đi ra ngoài. Lâm Duẫn Nhi chính là có tình cảm đặc biệt với Quyền Châu Du, chỉ vì con bé có đôi mắt rất giống Trịnh Tú Nghiên. Khi ôm nó vào lòng, cô có thể tự lừa mình rằng Trịnh Tú Nghiên đang ôm cô nhưng đôi khi sự thật lại tàn nhẫn đâm một nhát vào tim cô. Đến cả lừa dối bản thân, cô cũng thất bại.

Từ Châu Hiền tiến đến cạnh Quyền Du Lợi, vòng tay ôm lấy một bên cánh tay của Quyền Du Lợi, đoạn ngả đầu lên vai cô, khẽ thở dài.

"Em là đang tiếc cho họ?" Quyền Du Lợi kéo nàng ngồi xuống ghế sofa nhỏ gần đó.

"Bọn họ vốn là của nhau, chẳng có gì phải tiếc." Từ Châu Hiền đáp.

"Em nghĩ rằng Trịnh Tú Nghiên sẽ tha thứ cho Lâm Duẫn Nhi?" Quyền Du Lợi mân mê cái nhẫn cưới trên tay Từ Châu Hiền.

"Duẫn Nhi vốn không hại Tú Tinh, có trách thì nên trách Tú Nghiên đã quên lãng việc bồi dưỡng tình cảm với em gái mình." Từ Châu Hiền cau mày.

"Cũng khó nói lắm, một người mang gánh nặng gia tộc như vậy, tìm kiếm hung thủ giết cả nhà mình, đến giờ vẫn chưa tra ra là kẻ nào thì vướng vào chuyện như vậy. Tú Nghiên cũng không phải ba đầu sáu tay." Quyền Du Lợi thở dài.

"Nói chung em có linh cảm, họ nhất định sẽ gặp lại. Trái Đất vốn tròn như vậy, những người yêu nhau sẽ lại về bên nhau."

"Yêu là một chuyện, ở bên nhau được hay không là một chuyện." Kim Thái Nghiên bước vào, vẻ mặt buồn bã. Từ khi mọi chuyện xảy ra như thế này, cô và mọi người, không ai có thể vui vẻ cả.

Ngày đó, Lâm Duẫn Nhi sau khi tỉnh dậy liền không màng tới bản thân mà đã hỏi Trịnh Tú Nghiên, bọn họ vì không muốn cô đau lòng liền giấu diếm chuyện Trịnh Tú Nghiên đã bỏ đi. Nhưng sau đó thì Lâm Duẫn Nhi phát hiện, cô điên cuồng như muốn lật tung cả vũ trụ, điên cuồng đi khắp các ngõ ngách chỉ để tìm kiếm bóng dáng của Trịnh Tú Nghiên.

Cuối cùng trở về, Lâm Duẫn Nhi đóng chặt cửa phòng, không giao tiếp với ai cả, sau ba ngày bước ra khỏi phòng thì liền trở thành bộ dạng lầm lì ít nói. Ai bảo cứ yêu vào thì bản thân sẽ trở nên xinh đẹp? Câu nói đó chỉ đúng với những người đang yêu nhau thôi. Mà Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên rốt cuộc lại biến thành "đã từng" yêu.

"Gặp lại thì sao? Vốn người trong cuộc đều không thể viết nổi cái kết thì gặp làm gì chỉ để thêm khó xử." Quyền Du Lợi nhìn Hoàng Mĩ Anh đang bế con mình rồi cảm thán. Cô biết tên họ Lâm kia sẽ đưa tiểu Du lại cho Hoàng Mĩ Anh mà, Quyền Châu Du có một đôi mắt rất giống Trịnh Tú Nghiên, chắc là sẽ làm tên kia đau lòng thôi.

Tình yêu của Lâm Duẫn Nhi đúng thật là quá chật hẹp đi chứ, bao giờ cũng chỉ gói gọn trong ba chữ "Trịnh Tú Nghiên".

Kim Thái Nghiên ngồi xuống ghế sofa, cô thở dài nhìn lên trần nhà: "Không thể trách ai được."

"Lần đó nghe đâu ngay cả thi thể của em gái, cậu ấy cũng không giữ được." Hoàng Mĩ Anh lúc này mới lên tiếng.

"Năm đó, cậu ấy cũng không có phát bệnh trở lại..." Quyền Du Lợi buồn bã nói.

"Tất cả đều do chúng ta không đặt trọn niềm tin cho nhau..." Kim Thái Nghiên thở dài.