Chương 37

Ngay lúc Trịnh Tú Nghiên quay lưng lại thì nàng hét lên vì sợ hãi nhưng chợt bình tĩnh lại vì đó chỉ là con cá mập mô hình. Đẩy con cá mập mô hình ra, Trịnh Tú Nghiên gấp tập hồ sơ lại và nhét vào cái túi nhỏ nàng đeo trên người. Đang chuẩn bị rời khỏi thì nàng phát hiện một cái vây khác nổi lên.

Lần này thì con cá mập là đồ thật, giá thật.

Con cá mập như thể đã biết được có con mồi đang trong tầm ngắm, nó quẫy mạnh đuôi bơi nhanh về phía nàng.

Trịnh Tú Nghiên ngay lập tức đi ra sau cái kệ để thuốc và đồ dùng của Simon, con cá mập bị chặn bởi cái kệ nên không đến được chỗ của nàng.

Sức mạnh và hàm răng của nó làm cho Trịnh Tú Nghiên sợ hãi, nàng leo lên một cái tủ chứa đồ trong phòng vì nơi đó là nơi cao nhất trong phòng, nó cách một khoảng khá cao so với mặt nước.

Con cá mập dần mất tăm trong làn nước mát, sự sợ hãi bao trùm Trịnh Tú Nghiên khi mà mặt nước trở nên yên tĩnh, đây cứ như một điềm báo trước khi tai họa ập đến.

Trịnh Tú Nghiên buộc chặt cái túi trên vai và đảo mắt tìm kiếm con cá, con cá mập cũng bắt đầu hành động, nó đang tìm cách chụp lấy con mồi.

Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu liền bắt gặp đường dây điện nối với bóng đèn trong phòng, nàng nhanh trí cởi túi đeo và bộ đồ lặn ra, sau đó xếp lại và để đặt chúng dưới chân của mình. Trịnh Tú Nghiên dùng hết sức để bẻ ống nhựa chứa dây điện đang được gắn trên tường ra.

Ngay lúc đó con cá mập đang lao tới với tốc độ kinh người, Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nhìn nó rồi nói: "Đến đây với mẹ nào!"

Sau đó ngay lúc cái hàm răng kinh tởm đó há ra, Trịnh Tú Nghiên quăng sợi dây điện vào mồm nó. Điện giựt con cá cháy khét đen, xác của nó nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong khi Trịnh Tú Nghiên ngồi thụp xuống nhìn thứ mà con người mong muốn tạo ra.

...

"Tú Nghiên!"

"Nghiên!"

Lâm Duẫn Nhi và Quyền Du Lợi đến phòng của Simon để tìm Trịnh đại tiểu thư thì bắt gặp nàng bước ra từ căn phòng. Lâm Duẫn Nhi không nghĩ ngợi mà ôm chặt lấy thân ảnh nhỏ bé của nàng. Quyền Du Lợi thấy cảnh đó chỉ biết trề môi tỏ vẻ khinh bỉ rồi quay sang chỗ khác.

"Lain đâu?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"Chúng ta mất anh ấy rồi." Lâm Duẫn Nhi đau buồn nói.

"Tớ biết các cậu ghét nhất là bị làm phiền nhưng hãy tình tứ sau khi chúng ta ra khỏi cái nơi chó chết này, được không?" Quyền Du Lợi nhếch một bên lông mày rồi hỏi cặ đôi kia.

...

Ba người mang theo những cái phao bơi, bình chữa cháy vào một căn phòng nhỏ, đó là lối thoát duy nhất để ra khỏi đây.

"Đây là lối duy nhất rồi, những chỗ khác đều ngập nước hết." Lâm Duẫn Nhi vừa sắp xếp phao bơi vừa nói.

"Cá mập thích những nơi có lốc xoáy và thích màu sắc sặc sỡ. Bình chữa cháy sẽ thu hút sự chú ý của chúng." Lâm Duẫn Nhi nói, sau đó giựt lấy cái phao trên tay Quyền Du Lợi mặc cho tên kia thắc mắc: "Không có phao thì sao bơi lên hả cô gái?"

"Phao đưa chúng ta lên quá nhanh thì phổi chúng ta sẽ vỡ như bong bóng đó cô gái." Lâm Duẫn Nhi nói.

Quyền Du Lợi suy nghĩ một hồi rồi hỏi lại: "Cậu quên những gì hồi xưa học trong trường dạy rồi hả Lâm Duẫn Nhi?"

"Ở đây cách mặt nước bao xa?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"18m. Em cứ từ từ thở ra khi đi lên và cứ thế ra khỏi nước." Lâm Duẫn Nhi vuốt tóc nàng và nhẹ nhàng nói.

"Phải cân bằng áp lực trước khi mở chốt khóa, phải làm căn phòng này ngập nước. Mất vào giây thôi, sẵn sàng chưa?" Lâm Duẫn Nhi chuẩn bị vặn van khóa để cho nước tràn vào.

"Chưa! Chưa sẵn sàng!" Quyền Du Lợi liên tục lắc đầu nhưng Lâm Duẫn Nhi mặc kệ, cô vẫn vặn van khóa và nước từ bốn phía bắn ra.

Cả ba người cùng nắm tay nhau và để nước đẩy họ lên gần với nắp cửa. Lâm Duẫn Nhi vặn khóa mở tay vặn cánh cửa ra, bọn họ lần lượt chui ra ngoài. Trịnh Tú Nghiên ra đầu tiên, nàng mở bình cứu hỏa và bơi lên trên, những người đi sau lần lượt làm như vậy.

Con cá mập ở phía sau họ, nó đang bị những chiếc bình cứu hỏa màu đỏ thu hút trong khi mọi người đang cố bơi lên mặt nước.

Khi đã trồi lên trên mặt nước, Quyền Du Lợi bỗng nhiên bị con cá ngoạm ngay chân của mình. Lâm Duẫn Nhi thấy vậy liền nhanh chóng kéo Trịnh Tú Nghiên bơi lên bờ, trong lúc này, không nên để bất kỳ ai ở dưới nước nữa.

Lâm Duẫn Nhi dáo dác nhìn quanh rồi cố chạy về phía nhà kho đế lấy súng, Trịnh Tú Nghiên cố tìm dây hay thứ gì đó có để có thể quăng cho Quyền Du Lợi. Về phần Quyền Du Lợi, cô đang chật vật trong đau đớn, cô phải cố nén đau, dùng tay lấy mặt Thánh giá trên sợi dây chuyền và đâm vào mắt con cá liên tục.

Con cá mập bị cho ăn đau nên nhanh chóng buông cô ra.

Quyền Du Lợi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng quăng một cái phao ra để kéo Quyền Du Lợi lên bờ.

...

Trịnh Tú Nghiên băng bó cho Quyền Du Lợi trong khi cô nàng da ngăm cảm thán: "Đó là đồ quỷ dữ, cậu biết không?"

"Vết thương của Du Lợi ổn rồi." Trịnh Tú Nghiên ngồi xuống bên cạnh Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi gật đầu rồi ôm chặt lấy nàng, Trịnh Tú Nghiên dựa vào người yêu mình và ôm cô thật chặt.

"Duẫn đã rất sợ sẽ mất em" Lâm Duẫn Nhi hôn lên mái tóc nàng và nói.

"..." Trịnh Tú Nghiên không nói gì, nàng chỉ hôn phớt vào má của Lâm Duẫn Nhi.

Bỗng nhiên có tiếng động mạnh xuất hiện, Lâm Duẫn Nhi nhìn ra xa rồi rít lên: "Mẹ kiếp!" rồi cô nói tiếp: "Hàng rào này bên dưới làm bằng Titanium nhưng phía trên toàn là sắt. Những con cá mập lừa chúng ta làm ngập nước Atlantis. Chúng nghĩ đến tự do." Lâm Duẫn Nhi nói những câu sau, lời nói nhẹ như lông hồng.

"Chúng ta phải giết nó." Trịnh Tú Nghiên nói.

"Câu nói hay nhất của em trong ngày hôm nay đó!" Lâm Duẫn Nhi vuốt nhẹ một bên má của Trịnh Tú Nghiên.

Lâm Duẫn Nhi chạy đến chỗ nhà kho ở gần đó và lấy những thứ đồ dùng cần thiết ra trong khi con cá mập vẫn đang cố sức tông vào hàng rao sắt.

Lâm Duẫn Nhi vừa đổ thuốc nổ vào cây súng vừa dặn dò Trịnh Tú Nghiên: "Em phải thấy Duẫn bắn trúng nó rồi thì lấy dây cáp này nối vào bình điện của tàu và cho nổ."

Trịnh Tú Nghiên gật đầu sau đó hôn lên môi Lâm Duẫn Nhi như một lời chúc bình an từ nàng gửi đến cô. Lâm Duẫn Nhi cười thật tươi nhìn nàng và sau đó rời đi.

Tuy nhiên ngay sau đó Lâm Duẫn Nhi liền gặp khó khăn khi con cá cứ lặn xuống nước mà không chịu trồi lên. Hàng rào bằng sắt cũng sắp không chịu đựng được nhưng cú húc mạnh bạo của con cá mập.

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười nhìn vẻ bất lực của Lâm Duẫn Nhi, nàng lấy con dao găm của mình ra và cứa lên tay cho máu rỉ ra.

"Cho dù nó là con vật thông minh nhất thế giới thì nó cũng chỉ mãi mãi là con vật." Trịnh Tú Nghiên vừa nói, vừa lia mắt đến chỗ nước đang dậy sóng vì lực tông mạnh mẽ của con cá mập vào cái hàng rào sắt.

Sau đó nàng đứng trên bờ và nhỏ từng giọt máu của mình xuống dưới biển. Ngửi được mùi máu, con quái vật nhanh chóng quay đầu lại, nó lao đến chỗ nàng đứng nhanh như một vệt sáng.

Con cá mập đưa một nửa thân người của nó lên mặt nước khiến cho Trịnh Tú Nghiên tái mét mặt vì kích cỡ khổng lồ của nó. Con cá này con to hơn cả con mà nàng giết trong phòng của Simon.

Lâm Duẫn Nhi lúc này cười nhếch môi và đưa súng lên, một phát chuẩn xác ngay vây của nó. Trịnh Tú Nghiên thấy thế liền kéo dây cáp đến chỗ bình điện và nhấn nút.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, xé tan con cá mập ra làm trăm mảnh.

"Con cá mập khổng lồ mà cậu chỉ bắn trúng cái vây của nó. Đồ nghiệp dư." Quyền Du Lợi đi bước thấp bước cao đến chế giễu Lâm Duẫn Nhi.

"Tại vì tớ hoảng nên bắn đại, lúc đó nó gần tới chỗ Nghiên rồi." Lâm Duẫn Nhi buồn rầu nói.

"Mấy năm rồi mà đó vẫn là điểm yếu của cậu." Quyền Du Lợi thở dài.

"Vậy cậu nói thử xem mấy năm trời cậu mặt dày, vô liêm sỉ xử hết mấy cái đuôi theo Châu Hiền thì tính thế nào?" Lâm Duẫn Nhi nhếch lông mày lên trêu tức người kia.

"Đồ miệng móm chân vòng kiềng." Quyền Du Lợi nuốt cơn tức mà lặng lẽ đi vào.

...

Trịnh Tú Nghiên lúc này đang ngồi trong lòng của Lâm Duẫn Nhi trên bệ cửa sổ lớn của tháp canh đã bị ngã. Cả ba người đều đang chờ đợi ca trực tiếp theo đến nhưng Quyền Du Lợi sớm đã ngủ như chết vì mệt mỏi và thiếu ngủ, mất ăn nguyên một đêm.

Lâm Duẫn Nhi vuốt nhẹ mái tóc của Trịnh Tú Nghiên đoạn đặt một nụ hôn nhẹ lên đó trong khi cô tiểu thư họ Trịnh thì tinh nghịch bứt cái chậu dây leo nhỏ đang trổ hoa ở gần đó. Đó là một cái cây họ dây leo của Kim Thái Nghiên, nó chỉ vừa trổ bông được khoảng hai ngày thì đã bị bứt ra.

Bởi vì chậu dây leo nằm trong cái tủ y tế lớn trong tháp canh nên ngoài việc cái chậu bằng sứ bị vỡ thì dây leo vẫn còn xanh tốt.

Lâm Duẫn Nhi phì cười vì hành động đáng yêu của Trịnh Tú Nghiên. Nàng ấy vẫn như vậy, cho dù đơn độc, mạnh mẽ kiên cường nhưng vẫn giữ vững được nét trong sáng từ đáy tâm hồn.

Khi Trịnh Tú Nghiên cười, Lâm Duẫn Nhi tựa hồ như phát hiện ra kỳ quan thứ 8, chỉ tiếc là kỳ quan thứ 8 này đối với người ngoài thì nó có vẻ hơi bị lỗi về mặt kỹ thuật.

Trịnh Tú Nghiên hí hoáy đan sợi dây có bông hoa màu tím mà nàng vừa nghịch ngợm bứt ra và đan thành một chiếc nhẫn, để bông hoa màu tím đó làm tâm của cái nhẫn.

Trịnh Tú Nghiên lúc này mới quay lại đưa cho Lâm Duẫn Nhi xem, cô hơi bất ngờ nhưng rồi sau đó nhanh chóng đoạt lấy cái nhẫn.

Việc làm của cô khiến nụ cười sáng lạn trên môi nàng bỗng chốc biến thành một cái bĩu môi dễ thương.

"Trịnh đại tiểu thư. Ở đây không có gì quý giá, chỉ có chiếc nhẫn cỏ này, nhưng tôi – kẻ cận thần trung thành xin hứa sẽ yêu thương và quý trọng nàng cả đời. Nàng có thể gả cho tôi không?" Lâm Duẫn Nhi quỳ xuống và đưa nhẫn lên, ra dáng thành thục và đáy mắt màu nâu đó ánh lên sự cưng chiều của cô đối với nàng.

"Nhẫn là của tôi, Lâm bác sĩ đây cướp nhẫn, còn định cướp thêm người sao?" Trịnh Tú Nghiên phì cười rồi vờ làm giọng đanh đá đáp trả.

Ngay sau đó, Lâm Duẫn Nhi chẳng cần sự cho phép và đồng ý của Trịnh Tú Nghiên thì liền đeo nhẫn vào, còn tự tiện hôn lên môi nàng một cái.

Trịnh Tú Nghiên đỏ mặt chui vào trong l*иg ngực của cô mà trốn, sau đó đánh lên vai cô: "Đáng ghét! Tại sao Duẫn có thể lưu manh như vậy chứ!!! Cầu hôn cũng không có hoành tráng, lại còn cướp nhẫn của em!"

"Vậy em muốn cầu hôn thế nào? Duẫn liền theo đó mà làm." Lâm Duẫn Nhi đáp tỉnh bơ.

"Thôi bỏ đi!!!" Trịnh Tú Nghiên quyết định chịu thua không gượng ép. Muốn lãng mạn và làm nàng bất ngờ thì cô phải tự suy nghĩ chứ, thế nào lại đi hỏi nàng!

Trịnh Tú Nghiên biết cái vấn đề EQ của Lâm Duẫn Nhi thì tỉ lệ nghịch với IQ của cô nhưng mà đến cái độ lãng xẹt như thế thì họ Trịnh đây xin phất cờ trắng chịu thua.

Cùng là con gái với nhau nhưng cái đồ đầu đất họ Lâm đó thì không có biết lãng mạn phong tình là gì cả, suốt ngày chỉ cắm đầu vào ba cái cuốn sách khoa học thôi.

----

Ps1: chap này hơi nhanh =))) nói chung là chắc đôi trẻ về với nhau rồi, mặc dù hơi khó hiểu về khúc yêu đương. Thông cảm vì tác giả cũng là chos FA nên không biết phải tả kỹ ra sao😂😂😂. Mấy khúc kinh dị miêu tả kỹ thì được 😂😂😂

Ps2: sẽ có bonus nhưng bonus sẽ tung ra sau khi các cậu cầm trong tay fanfiction đã được in nha 😂😂😂

Yêu các cậu :3. Ai thử đọc xong mà không cmt đi nha =)))