Chương 35

Vụ nổ từ căn nhà bếp của Quyền Du Lợi làm chấn động khắp Atlantis, khiến cho tầng của Lâm Duẫn Nhi đang đứng cũng bị rung lắc mạnh.

Lâm Duẫn Nhi đang loay hoay mặc đồ lặn thì cơn chấn động ập tới. Đá từ cái bức tường rơi ra, một thân ảnh nhỏ bé đã chạy đến ôm chặt lấy tấm lưng của cô, áp mặt vào trong lưng cô và chịu đựng sự đau đớn do những viên đá kia rơi xuống.

Lâm Duẫn Nhi ngoái đầu lại trong khi tay cô theo phản xạ vòng ra sau ôm lấy thân ảnh nhỏ bé kia. Trịnh Tú Nghiên hơi ngước mặt lên một chút, nén đi đau đớn mà mỉm cười nhìn cô rồi nói: "Trước giờ đều là Duẫn bảo vệ em, lần này đổi vai được không?"

"Tôi sợ cô chịu không được đâu đại tiểu thư." Lời nói xa lạ lạnh lùng đã át đi những lời nói quan tâm mà trong lòng Lâm Duẫn Nhi muốn nói. Bởi vì sao? Bởi vì từ trước đến giờ nàng luôn tạo cho cô cảm giác chỉ có một mình cô đơn phương, chỉ có một mình cô muốn níu giữ hạnh phúc của hai người và chỉ có một mình cô là kẻ tội lỗi duy nhất.

"Mọi người không sao chứ?" Lain hỏi khi anh đã gần như mặc xong bộ đồ lặn.

"Nếu tôi là anh, tôi sẽ không đứng gần cái hồ đó đâu." Lâm Duẫn Nhi lên tiếng khi thấy Rick đứng gần cái hồ, nơi mà tàu ngầm bị hư đang nằm ở đó. Lời nói của Lâm Duẫn Nhi khiến Rick quay lại nhìn cô, cô liền nhún vai nói tiếp: "Góp ý nhỏ thôi."

"Nước đục. Chúng ta có thể thành công." Rick nói khi nhìn xuống mặt hồ.

"Đã bảo là không được mà! Ở đây cách 70 thước từ đáy vịnh lên trên mặt nước. Một con người trung bình bơi được 0,6m/s. Còn cá mập? Trung bình là 15m/s. Anh bơi lên đó bằng niềm tin hay sao? Tôi không bao giờ nhảy xuống cái hồ đó, chúng ta có cầu thang bảo trì ở đây, nó dẫn lên mặt nước." Lain vừa nói, vừa vứt những đồ đạc lỉnh kỉnh ra và cuối cùng ở đó xuất hiện một cánh cửa.

"Nhưng..." Lâm Duẫn Nhi ngập ngừng.

"Tôi không biết tình hình trên đó như thế nào, chỗ này đã khóa kín không thoát hơi. Nếu sức nổ đã làm hư hỏng tầng bên trên, ta không có đủ áp lực để ổn định mặt nước trong hồ..." Lain nói, anh gần như mất bình tĩnh.

"Nếu việc đó không được thực hiện, nước biển sẽ tràn vào, anh sẽ làm hư hại cả trạm nghiên cứu." Veronica tiếp lời trong khi Trịnh Tú Nghiên lặng lẽ đan tay mình vào tay của Lâm Duẫn Nhi, nàng cảm thấy mình là người duy nhất vô dụng ở đây, vì nàng chỉ mới đến đây vài tiếng và không hề biết gì về Atlantis.

"Còn đỡ hơn là bơi cùng cá mập đó." Lâm Duẫn Nhi cười nhếch mép, bàn tay vẫn buông thõng xuống, lì lợm không chịu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trịnh Tú Nghiên.

"Này! Cô muốn bơi cùng với mấy con cá đó hả? Tự đi mà làm đi! Còn tôi sẽ mở cánh cửa này và leo ra khỏi nơi quỷ tha ma bắt này." Lain tức giận, anh ta hét lên và chỉ tay thẳng vào mặt của Veronica. Điệu bộ khủng khiếp của anh ta làm cho Trịnh Tú Nghiên hơi sợ, nàng nép sát hơn vào người Lâm Duẫn Nhi. Nàng đoán nếu Veronica không phải nữ giới thì có lẽ Lain đã cho cô ta một đấm vào mặt.

"Đừng làm thế!" Veronica cố ngăn Lain bằng giọng nói của mình.

"Mẹ kiếp! Đừng có ra lệnh cho tôi như thể cô là nữ hoàng ở đây!!!" Lain và Veronica bắt đầu dằn co khi cô cố ngăn cản anh chàng này mở cánh cửa.

"ĐỦ RỒI! NHƯ THẾ NÀY LÀ QUÁ ĐỦ!" Rick hét lên, anh có lẽ là người im lặng nhất trong cuộc cãi vã kia. Và thật tốt khi tiếng hét của anh ta có hiệu lực làm hai người kia im mồm.

"Nhìn mấy cái tảng băng đi, nó di chuyển như thể nó có một ý thức. Y như nó biết nó đã làm cái hành tinh này chết một lần. Để tôi kể cho các cậu nghe một câu chuyện. Khi tuyết tràn xuống, mất 1 tuần chúng tôi mới thoát khỏi. Chúng tôi cãi nhau trong sự sợ hãi và tuyệt vọng. Tôi chỉ biết, 7 người chúng tôi sống sót sau vụ tuyết lở nhưng chỉ có 5 người trở về. Chúng tôi đã thề sẽ nói rằng 2 người kia chết do tuyết lở. Nhưng sự thật không phải thế! Sự tàn nhẫn của thiên nhiên mà đem so với con người thì nó chẳng đáng là gì. Các bạn đã thấy sự việc tồi tệ đến mức nào và tồi tệ nhanh đến đâu. Sự việc có thể tồi tệ hơn thế nhiều cho nên đừng có mà ở đó rồi cãi nhau nữa! Phải đoàn kết cùng nhau và tìm cách thoát khỏi chỗ này. Trước hết phải đóng cái hồ này lại..." Rick vừa nói vừa đi quanh bờ hồ nước, anh ta dùng một chất giọng trầm trầm để kể lại chuyến đi thám hiểm trên đỉnh núi tuyết của anh ta. Tất cả mọi người đều dõi mắt theo lắng nghe, ngay cả tiếng thở cũng trở nên nhỏ dần.

Rick chưa kịp nói hết phần cuối cùng thì con cá mập đã vồ lên từ phía sau hồ nước và ngoạm lấy anh ta. Có lẽ anh ta muốn dùng câu chuyện này để thu hút sự chú ý của mọi người và ngưng cuộc cãi vã lại nhưng cuối cùng lại phản tác dụng.

Nước bắn tung tóe, Lâm Duẫn Nhi định chạy lại giúp nhưng đã quá muộn, nó đã mang Rick xuống nước. Máu đỏ nhanh chóng tràn ra khắp bờ hồ và nhuộm đỏ mặt nước.

Lain như suy sụp tinh thần trượt dài xuống cánh cửa, anh chôn mặt vào giữa hai chân và lẩm bẩm một đoạn kinh Thánh, Veronica thì lùi người lại phía sau trong khi mặt của cô ta vẫn chưa hết kinh ngạc. Trịnh Tú Nghiên lúc này bị dọa cho sợ thật rồi, nàng gần như sắp khóc, bàn tay bấu chặt cánh tay của Lâm Duẫn Nhi, hai chân như muốn đình công không làm việc. Nhưng nàng không để ý, bàn tay của cô đã đặt lên eo nàng, choàng tay ôm nàng vào lòng tự lúc nào.

"Nó ăn thịt anh ấy rồi! Nó ăn anh ấy rồi! Nó...nó...nó đã ngoạm lấy anh ấy và...và...Ôi trời ơi!" Lain gần như khóc nấc lên, anh ta vẫn tiếp túc lẩm bẩm: "Tôi...tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi...sẽ...sẽ đợi người đến...và...và...họ sẽ cứu tôi. Chúng ta...rồi sẽ ổn" Lain liên tục nói, giọng nói run lẩy bẩy và ngắt quãng chứng tỏ sự sợ hãi tột độ của anh chàng.

"Lain!" Lâm Duẫn Nhi nhẹ buông Trịnh Tú Nghiên ra và tiến đến chỗ Lain đang ngồi. Cô chìa tay ra như muốn vực anh dậy khỏi cái mớ hỗn độn anh ta đang tự tạo ra để gây sợ hãi cho chính bản thân mình.

"Không! Tôi không đi đâu hết!" Lain nói. Anh ta lùi người lại khi thấy Lâm Duẫn Nhi tiến gần đến chỗ mình.

"Nghe này! Lain! Giới hạn chịu lực chính xác của Atlantis là bao nhiêu?" Lâm Duẫn Nhi bất ngờ ngồi thụp xuống, mặt cô đối diện với Lain.

"3200 tấn!" Lain kìm nén cơn sợ hãi mà nói.

"Chuyện gì xảy ra nếu hơn 3200 tấn nước chảy vào trong?" Lâm Duẫn Nhi hỏi tiếp.

"Trụ đỡ sẽ gãy trước, chúng chỉ chịu được khoảng 7 tấn. Sau đó là tường, tường chỉ chịu được 10 tấn."

Những lời Lain nói ra khiến mọi người trở nên hoang mang, tuy nhiên giọng nói của anh cũng đã phần nào bình tĩnh hơn. Nghe xong câu chốt của Lain, Lâm Duẫn Nhi đứng thẳng dậy, hơi gập người xuống, nhếch khóe môi lên và hỏi: "Vậy, anh có muốn ngồi đây đợi chuyện đó xảy đến không?"

"Dĩ nhiên là không!" Lain đứng dậy với sự trợ giúp của Lâm Duẫn Nhi.

Sau đó cả bốn người cùng hợp sức mở cánh cửa ra, một luồng áp suất lớn chen vào khiến mặt nước ở hồ phun lên cao như cái vòi rồng. Nước bắt đầu tràn vào như suối, mọi người nhanh chóng chui ra khỏi nơi đó, riêng Lain và Lâm Duẫn Nhi ở lại ra sức đóng cánh cửa lại, ngăn nước tràn vào nhiều thêm.

Veronica leo lên một cái cầu thang được gắn lên tường ở gần đó, Trịnh Tú Nghiên theo sau chân Veronica, trước khi leo lên, nàng ngoái đầu lại và nhìn thấy nước đã ngập qua đầu của Lâm Duẫn Nhi. Một giọt nước mắt tràn ra khóe mi, chẳng phải đây là kết cuộc mà nàng mong muốn sao? Tại sao bây giờ nàng lại chẳng thấy vui nữa?

Nước nhanh chóng trào ra như núi lửa phun trào dung nham. Lâm Duẫn Nhi và Lain lặn trong nước, cố sức khóa cánh cửa lại trong khi Trịnh Tú Nghiên vừa leo lên thang vừa nhìn xuống mặt nước trong đó, hi vọng tìm thấy bóng dáng Lâm Duẫn Nhi nổi lên.

Lain và Lâm Duẫn Nhi cuối cũng đã khóa chặt được cánh cửa. Họ đang cố ngoi lên.

"Lain!!!" Veronica mừng rỡ khi thấy Lain nổi lên trên mặt nước.

"Tôi bắt được anh rồi!" Lâm Duẫn Nhi nắm lấy cánh tay của Lain.

Cả hai người đều thở hỗn hễnh vì thiếu không khí để thở trong khi Trịnh Tú Nghiên cuối cùng cũng buông tảng đá nặng trong lòng xuống.

Sau đó, Lain đỡ Lâm Duẫn Nhi leo lên cái cầu thang. Anh ta cố điều hòa hơi thở của mình.

"Chết tiệt! Trên đó đang cháy!!!" Veronica hét lên.

"Thang máy đang bít lối lên trên kia! Nếu chúng ta lên được tầng 1, chúng ta sẽ theo cầu thang ra ngoài." Lain nói khi đoàn người đang leo trên cái thang, anh vừa né những cục lửa đang rơi từ trên cao xuống.

Tiếng động mạnh phía bên dưới làm cho cả đoàn người dừng lại, có thứ gì đó đang tông vào tường hoặc là tông vào cửa. Nhưng cho dù đó là gì đi nữa thì nó cũng đang báo hiệu một điềm chẳng lành đang đến.

"Ta phải nhanh chóng ra khỏi đây!!!" Lâm Duẫn Nhi nói, cô cố thúc giục mọi người tập trung leo thang để tạm thời quên đi nỗi bất an đang tràn lan trong lòng.

"Nhanh đi nào các mẹ!!!" Lain nói, anh ta hơi hoảng vì anh ta là người đi cuối cùng trong đoàn. Lâm Duẫn Nhi và Trịnh Tú Nghiên lách người sang để nhường cho anh ta đi trước.

"Duẫn đang làm gì vậy?" Trịnh Tú Nghiên lên tiếng, nàng vừa trèo vừa hỏi cô.

"Em nghe thấy tiếng động đó chứ? Nếu con cá mập tông cửa ra được, nó sẽ theo dòng nước đến thẳng nơi chúng ta. Tầng hai chỉ ngập một nửa, nếu tôi mở được cánh cửa này, nước sẽ thoát ra và ta sẽ có thêm thời gian." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Gan cũng to thật." Trịnh Tú Nghiên lắc đầu liên tục như không thể tin vào câu nói mà mình vừa nghe được.

Lâm Duẫn Nhi cười, cô cố leo lên ngang bằng Trịnh Tú Nghiên rồi ép chặt nàng vào cái cầu thang. Bàn tay hư hỏng của cô yên vị ngay mông của nàng và rồi chạm nhẹ. Hành động này làm cho Trịnh Tú Nghiên đỏ cả mặt, nàng cúi đầu không dám nhúc nhích. Lâm Duẫn Nhi cười tà rồi nói khẽ vào tai nàng: "Thứ em nợ tôi, là cả đời không trả hết."

"Hứa là sẽ trở về với em." Trịnh Tú Nghiên nói, giọng nàng tuy lạnh lùng nhưng ánh mắt chứa chất sự hy vọng. Hy vọng cô có thể bình an.

Lâm Duẫn Nhi không nói gì, cô chỉ gật đầu rồi lách người sang để cô nàng họ Trịnh kia nhanh chóng leo lên.

Cú tông cuối cùng và là cú quyết định số điểm, con cá mập đã thành công đẩy được cánh cửa ra khiến nước dâng lên một cách nhanh chóng. Lâm Duẫn Nhi lúc này lại đi ngược về phía đoàn người, cô hét lên: "Đi mau đi!!!"

Lâm Duẫn Nhi đi lùi về phía tầng 2, cô đưa tay sang bám vào tường thì một cục lửa rơi xuống làm phỏng một mảng da khá to trên tay nhưng cô mặc kệ.

Lâm Duẫn Nhi dùng con dao găm và lấy hết sức bình sinh mà cạy cánh cửa ra trong khi con cá mập đang được dòng nước phía dưới đẩy lên và đoàn người bên trên thì cứ tiếp tục leo.

Lâm Duẫn Nhi thành công cạy được cánh cửa nhưng nước ở bên trong đẩy cô ra khỏi chỗ đứng trong khi dòng nước phía dưới đã lên tới gần chỗ của cô.

"Lâm Duẫn Nhi!!!" Trịnh Tú Nghiên hét lên khi nàng ngoái đầu nhìn xuống và bắt gặp cảnh tượng đó.

Rất nhanh Lâm Duẫn Nhi đã leo lên được cái cầu thang, chỉ trễ hai giây nữa thôi thì đôi chân của cô đã không còn khi tên sát thủ biển khơi phát hiện ra sự có mặt của cô. Cứ ngỡ thế là xong chuyện nhưng những cây trụ chống đỡ bắt đầu gãy như lời của Lain nói, áp suất làm bung những cây đinh cố định cầu thang. Cầu thang bắt đầu ngã xuống, và rất may mắn vì chiều dài quá khổ của nó cho nên nó bắt ngang giữa hai bức tường thay vì sụp xuống hoàn toàn.

Veronica bị rơi ra khỏi cầu thang, cô rơi xuống dòng nước đang chứa con thủy quái.

"Veronica!!!" Lâm Duẫn Nhi gọi tên cô ấy, cô nhanh chóng di chuyển ra giữa chỗ của Veronica và móc hai chân vào cầu thang rồi thả người xuống bắt lấy tay của Veronica.

"YoonA! Cứu tôi, tôi không muốn chết!!!"

Trong lúc đó, Trịnh Tú Nghiên gắng sức đu người lên cầu thang và giữ cho bản thân an toàn vì nàng không muốn trở thành gánh nặng cho cô.

"Nắm tay tôi!!! Cố lên nào!!!" Lâm Duẫn Nhi vươn người đến chỗ Veronica nhưng không tới được. Việc này khiến cô bực mình và lo lắng hơn vì thời gian có hạn mà con cá và Veronica đang ở trong cùng một dòng nước.

"Tôi với không tới!!!" Veronica nói câu cuối cùng rồi mất hút trong làn nước đang chảy xiết khiến mọi người đều sững sờ.

Rồi từ dưới mặt nước, con cá ngoạm chặt Veronica và đẩy cô lên, Lâm Duẫn Nhi cố gắng níu cô lại nhưng sức lực của cô chẳng là gì so với sức của con cá.

Họ đã mất Veronica theo cách đó.

---

Au cùi mía của các bạn đã trở lại =)))

Ps: chap này mất tới hai mống =)))) còn Lain đó =))) có ai mong anh sống không? =))))

Ps2: đang đào hố cổ trang mà cùng lúc suy nghĩ ra nhiều ý tưởng quá nên bị loạn =)))))