Chương 27

"Vì sao lại không nói rõ tất cả mọi chuyện với em?" Trịnh Tú Nghiên ngập ngừng hỏi Lâm Duẫn Nhi trong khi cô nàng họ Lâm vẫn đang ngấu nghiến khẩu phần ăn của mình.

"Bởi vì...Duẫn nghĩ rằng quá khứ năm đó, ai đúng ai sai không quan trọng nữa?" Lâm Duẫn Nhi cho muỗng cơm cuối cùng vào miệng rồi cười buồn đáp.

"Ai nói em yêu người khác?" Trịnh Tú Nghiên bực bội, Lâm Duẫn Nhi trở nên đa sầu đa cảm khi nào vậy? Suy diễn lung tung beng làm nàng cũng chạy loạn theo? Mà rồi từ khi nào da mặt của họ Lâm cũng mỏng dần theo năm tháng vậy? Nàng là con gái, ít ra nàng không chủ động thì cô cũng phải chủ động một chút chứ?

Ủa, xin hỏi Lâm Duẫn Nhi giới tính gì mà bạn ấy phải là người chủ động chứ không phải là nàng vậy Trịnh tiểu thư?

À mà Trịnh Tú Nghiên này, hình như nàng nhớ nhầm rồi, nàng mới là người nghĩ Lâm Duẫn Nhi đã không còn yêu nàng trước. Nhớ không? Khi Irene đến nhà Quyền Du Lợi lúc nàng và Lâm Duẫn Nhi đang ở dưới hồ bơi.

Sao đột nhiên mọi tội lỗi lại đổ lên đầu Lâm Duẫn Nhi đáng thương vậy?

"Ban đầu Duẫn nghĩ em và Trần Vĩ Đình quen nhau, sau đó Trần Vĩ Đình nói em yêu người khác sâu đậm lắm chứ không phải anh ta?" Lâm Duẫn Nhi tự tiện cầm lấy tay Trịnh Tú Nghiên rồi đưa miếng dưa hấu đang yên vị trên tay nàng lên miệng mình cắn một miếng. Lâm Duẫn Nhi vừa ăn vừa nói, được vài chữ đầu là nghe đau xót, Trịnh Tú Nghiên sau khi nghe tới về sau thì không thương hoa tiếc ngọc mà ấn thẳng miếng dưa hấu vào mồm Lâm Duẫn Nhi.

"Ngu ngốc." Băng sơn nữ vương dĩ nhiên là giận dữ. Tiểu thê nô Lâm Duẫn Nhi cư nhiên nghĩ nàng thay lòng đổi dạ, thật là tức chết.

Lâm Duẫn Nhi cũng biết điều mà lau sạch tay rồi ôm chặt lấy Trịnh Tú Nghiên, dụi dụi đầu vào mái tóc màu hạt dẻ của nàng rồi nói: "Được rồi đều là Duẫn sai, em đừng giận nữa."

Nói đến đây Lâm Duẫn Nhi càng ôm chặt Trịnh Tú Nghiên hơn, khóe môi run lên bần bật, miệng mấp máy: "Em...đừng đi nữa, cho dù em không yêu Duẫn cũng được, Duẫn em yêu là đủ rồi. Được không em?"

Trịnh Tú Nghiên mặc cho Lâm Duẫn Nhi ở đằng sau ôm chặt mình. Tựa vào l*иg ngực đó, nàng mới phát hiện ra rằng bản thân mình yếu đuối nhường nào, bản thân mình ngu ngốc và cần hơi ấm từ người đó như thế nào. Lâm Duẫn Nhi cũng thật ngu ngốc, năm đó rõ ràng Trịnh Tú Tinh bày rõ sự chán ghét đối với cô nhưng cô vẫn một mực bảo vệ cho con bé, còn có một dao năm đó đẩy thù hận lên bao trùm trong mắt nàng.

Cả ba người, Trịnh Tú Nghiên, Trịnh Tú Tinh, Lâm Duẫn Nhi đều không có lỗi, lỗi là ở định mệnh đã viết nên một kịch bản quá hoàn hảo, để rồi mỗi người đều là một con chốt trong ván bài sinh mệnh.

Trịnh Tú Nghiên vì trả thù cho gia tộc mà bỏ quên Trịnh Tú Tinh, còn Trịnh Tú Tinh vì thiếu thốn tình thương mà mù quáng ngộ nhận tình cảm chị em thành tình cảm nam nữ, sau đó Lâm Duẫn Nhi đến, nảy sinh tình cảm với Trịnh Tú Nghiên, chuyện này làm cho Trịnh Tú Tinh chán ghét không thôi vì đột nhiên mất đi chỗ dựa tình cảm trong lòng.

Chung quy, Trịnh Tú Tinh khao khát tình yêu thương là không sai, có chăng cô sai là sai ở chỗ đặt tình yêu nhầm chỗ với tình thân.

"Ngu ngốc." Trịnh Tú Nghiên bất ngờ quay lại đánh liên tục vào người Lâm Duẫn Nhi. Lâm Duẫn Nhi nhất quyết vẫn không chịu buông cái đầu hạt dẻ đang giận dỗi trong lòng mình ra mà lại càng ôm chặt hơn. Cuối cùng Trịnh Tú Nghiên bật khóc, Lâm Duẫn Nhi lau đi nước mắt trên mặt Trịnh Tú Nghiên rồi nói: "Đừng khóc nữa. Em khóc trông thật xấu xí."

"Im đi!" Trịnh Tú Nghiên trừng mắt liếc xéo người kia.

"Trở về bên Duẫn, được không?" Lâm Duẫn Nhi nhoẻn miệng cười.

"Để suy nghĩ đã." Trịnh Tú Nghiên nhét miếng bánh vào mồm Lâm Duẫn Nhi rồi cười khúc khích. Thấy vẻ mặt phụng phịu nhăn nhó của Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên cười nhẹ rồi chồm người về phía Lâm Duẫn Nhi đoạn nói nhỏ vào tai cô: "Đồ ngốc."

"Cái gì? Mới nói gì đó?" Lâm Duẫn Nhi đớ người trước phát ngôn gây sốc của Trịnh Tú Nghiên trong khi nữ vương của chúng ta cười khúc khích.

Trịnh Tú Nghiên lấy lại bộ dạng nghiêm túc rồi đưa tay vuốt má Lâm Duẫn Nhi, nàng ưu thương nói: "Xin lỗi. Xin lỗi vì tất cả."

"Nếu nói vậy thì em dùng cả đời để báo đáp Duẫn đi." Lâm Duẫn Nhi ôm chặt lấy nàng rồi nói tiếp: "Trịnh Tú Nghiên, em thật ngốc nghếch. Duẫn làm mọi thứ vì Duẫn yêu em. Chỉ đơn giản vậy thôi, không cần phải cảm ơn, không cần phải tính toán thiệt hơn, chỉ cần đừng rời xa Duẫn, như vậy là được rồi."

Hai bóng người tĩnh lặng ôm nhau ở cạnh hồ bơi, cứ như thế, tiếng cười nói vang vọng cho đến khi những tia nắng cuối cùng chào tạm biệt ánh sáng của một ngày.

...

3 tháng sau.

"Lâm Duẫn Nhi, thật sự thì chúng tôi không thể tiếp tục dự án, hơn 60% vốn đổ ra vào dự án này nhưng lại không thu được kết quả gì cả. Chúng tôi nghĩ cô nên tìm một nguồn vốn khác." Người đàn ông lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế da nói nhỏ nhẹ, ông ta biết Lâm Duẫn Nhi là nhân vật không hề tầm thường nhưng tiền của và công sức bỏ ra thì nhiều kết quả thu lại chẳng được bao nhiêu.

"Các ông đã từng gặp người mắc bệnh Alzheimer chưa?" Lâm Duẫn Nhi chống hai tay lên thành bàn rồi nghiêng người nheo mắt hỏi người đàn ông lớn tuổi.

"...Chưa" Ông ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Lâm Duẫn Nhi rồi ngập ngừng nói.

"200 ngàn người mắc bệnh Alzheimer mỗi năm. Nói cho tôi biết ông sẽ làm gì để chấm dứt nỗi đau đó chỉ với một viên thuốc. Hả?" Lâm Duẫn Nhi đột nhiên đứng phắt người dậy rồi đi về phía cửa sổ. Nói hết câu, cô quay người lại, ánh mắt xoáy thẳng vào người đàn ông, nó mang theo vẻ cứng rắn, sắc lạnh và kiên quyết khiến ông ta hơi run sợ.

Ánh tà dương màu vàng cam phủ lên bóng dáng của người con gái cao gầy đó tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ. Tuyệt mĩ nhưng lại mang một chút cô độc.

...

Trịnh Tú Nghiên đứng ở bên cạnh một tấm kính lớn, từ đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh cái thành phố náo nhiệt và xa hoa này. Nàng nhớ lại những lời vừa nói với William, nàng vừa nhạo cười chính bản thân mình. Rõ ràng đã biết là nguy hiểm nhưng nàng vẫn muốn cược hết ván bài này.

"Jessica, cô có định hợp tác cùng tôi không?" William gõ gõ ngón tay lên mặt bàn bằng thủy tinh.

"Vì sao anh nhất định muốn tôi hợp tác cùng anh?" Trịnh Tú Nghiên nghiêng đầu cười mỉm, nụ cười của nàng không rõ là ẩn ý gì.

"Vì Lâm Duẫn Nhi sau khi thành công chế thuốc sẽ không đưa cho tôi, cô ta sẽ lập tức mang về cho quốc gia của cô ta, dĩ nhiên là không phải nước ta rồi. Jessica cô là huyệt tử duy nhất của cô ta, hơn nữa cô và tôi hợp tác, không những tôi lập công lớn với chính phủ X, cô còn thuận lợi trả thù cho gia đình mà không dính dáng đến pháp luật." William xoa xoa hai bên thái dương rồi nói, anh ta nói xong thì nhìn nàng bằng một ánh mắt chờ mong.

"Tôi muốn mạng của Lâm Duẫn Nhi là của tôi." Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng lên tiếng khiến William sửng sốt, anh không ngờ rằng nàng có thể dễ dàng thỏa hiệp như thế, nhưng rồi anh cười mỉm vì nghĩ đến thù hận giữa Trịnh gia và Lâm Duẫn Nhi, đó là lý do nàng đồng ý nhanh chóng đến như vậy.

"Trịnh Tú Nghiên, nếu dự án không thành công thì cô hãy tiêm thêm thuốc kích thích vào não của cá mập, như vậy sẽ khiến dự án thành công nhanh hơn." William nói thêm trước khi Trịnh Tú Nghiên rời đi khiến nàng chững lại, hơi nghiêng người về phía sau, nàng vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc mà nói: "Vì sao anh biết?"

"Tôi nghe viện trưởng Dương nói rằng vì Quyền Du Lợi sợ tiêm thuốc kích thích đó vào não cá mập nhiều hơn một liều thì sẽ thành công nhanh hơn nhưng họ không dám thử nghiệm vì như vậy sẽ vi phạm hiệp ước Harvard. Tuy nhiên, nếu có thể thành công thì dù cô có giết người, họ cũng sẽ biện hộ cho cô thôi. Chính phủ luôn sẽ giữ lại nhân tài." William cười cười.

"..." Trịnh Tú Nghiên không nói gì liền đi thẳng ra cửa mà không them ngoái đầu lại nhìn.

...

"Đó là Atlantis?" Trịnh Tú Nghiên nheo mắt, nàng mơ hồ hỏi Quyền Du Lợi đang lái trực thăng ngồi bên cạnh.

"Đúng vậy, đó là căn cứ cũ của quân đội, bây giờ được tu sửa, thiết kế thêm hồ nước và phòng thí nghiệm dưới nước." Quyền Du Lợi nói.

"Nó như một cái địa ngục nổi vậy!" Trịnh Tú Nghiên mắt tròn mắt dẹt đánh giá.

"Những con cá mập lần trước ở hồ bơi đã được đưa đến đây." Quyền Du Lợi nói thêm, sau đó cô cho trực thăng hạ cánh xuống.

Khi trực thăng đã vào bãi, Quyền Du Lợi bước xuống trực thăng, cô gỡ kính ra và ôm lấy Kim Thái Nghiên đang vác ba lô đi tới cùng với Hoàng Mĩ Anh.

"Thái Nghiên, cuối tuần vui vẻ." Quyền Du Lợi đấm nhẹ vào vai Kim Thái Nghiên

"Ừ. Ca trực tối của cậu cũng vui vẻ nhé! Châu Hiền đợi cậu dưới phòng thí nghiệm đó." Hoàng Mĩ Anh nói rồi cười chào tạm biệt hai người Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Nghiên. Sau đó nàng cùng với Kim Thái Nghiên và một số bác sĩ, binh lính khác leo lên trực thăng.

Quyền Du Lợi sau khi nghe xong liền bỏ mặc Trịnh Tú Nghiên mà chạy thật nhanh xuống phòng thí nghiệm. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy dáng chạy của Quyền Du Lợi thì sau đó liền lắc đầu cười khổ. Lâm Duẫn Nhi, Kim Thái Nghiên và Quyền Du Lợi đúng là những đứa con nít trong thân xác người lớn.

Nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên nhìn xung quanh tìm kiếm, nãy giờ nàng không thấy bóng dáng người kia đâu cả. Trịnh Tú Nghiên, nàng lại lo lắng rồi có phải không?

Trịnh Tú Nghiên đi lòng vòng quanh những hồ nước lớn, những chiếc vây cứ lượn lờ qua lại, thoắt ẩn thoắt hiện như những tên sát thủ nấp trong bóng đêm và chực chờ cơ hội để thủ tiêu con mồi. Nghĩ đến đây, một cảm giác ớn lạnh tràn lên khoang não của nàng. Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, nàng chính là người được giao nhiệm vụ lấy chất protein đó từ não của cá mập.

Nhiệm vụ này được chia cho nhóm của Lâm Duẫn Nhi, vì để rút ngắn thời gian nên cả nhóm chia làm hai đội, một đội gồm Kim Thái Nghiên, Hoàng Mỹ Anh, Lý Dịch Phong, Trần Vĩ Đình cùng một số trợ tá khác, đó là đội làm việc ban ngày; đội thứ hai bao gồm Lâm Duẫn Nhi, Trịnh Tú Nghiên, Quyền Du Lợi, Từ Châu Hiền, Simon, Rick, Lain, Veronica cùng một vài trợ tá nữa, đội này là đội trực ca ban đêm.