Chương 26

"Năm đó, khi Mĩ Anh đưa Duẫn Nhi đến bệnh viện, cậu ấy đã mất máu nghiêm trọng, đầu va chạm với vật cứng nên xuất hiện một vết nứt sau đầu, trên người toàn là vết thương, khớp xương bị trật, trên lưng toàn là vết roi gai chồng chéo lên nhau, bọn tớ phải rất cố gắng để cậu ấy không lìa xa nhân thế." Quyền Du Lợi hồi tưởng lại ca phẫu thuật dài nhất trong cuộc đời làm bác sĩ của cô. Đó là khoảng thời gian mà cả cô và Kim Thái Nghiên vừa phải cố gắng chiến đấu với tử thần để giành Lâm Duẫn Nhi về, vừa lo sợ cậu ấy yếu lòng mà gục ngã.

"Cậu có thấy hình xăm trên lưng Duẫn Nhi không? Là để che đi vết thương năm đó, để sau này có trở về, cậu cũng không thấy được những vết sẹo gớm ghiếc ấy, cậu sẽ không cảm thấy có lỗi với Duẫn Nhi. Chọn hình xăm cũng chọn hình con sói, là vì trong cuộc đời của loài động vật này, chỉ có duy nhất một bạn đời đồng nghĩa với việc cả đời này trong tim của Lâm Duẫn Nhi cũng chỉ có cậu." Từ Châu Hiền nói đến đây thì bật khóc, nàng học chuyên ngành tâm lý nhưng cũng không thể thấu hiểu hết những suy nghĩ trong con người của Lâm Duẫn Nhi.

Một con người mà bao giờ cũng giờ cũng thu hết phần buồn đau về phía bản thân mình rồi mỉm cười, mạnh mẽ nói với cả thế giới rằng mình không sao. Những chuyện trên nếu không tự Lâm Duẫn Nhi trong một lần say xỉn tâm sự với nàng thì chắc cậu ấy có chết cùng mang theo bí mật này xuống mồ.

"Còn tóc vàng nhạt, cậu nghĩ cậu ấy muốn nhuộm sao? Không hề đâu, Tú Nghiên, đó là vì sau khi cậu đi, cậu ấy đau khổ đến mức tóc bạc đi gần một nửa. Thái Nghiên nói đùa rằng cậu ấy cứ như bạch phát ma nữ nên cậu ấy đã đi nhuộm lại thành màu vàng nhạt. Cậu ấy muốn thay đổi, muốn quên cậu nhưng không được." Hoàng Mĩ Anh cầm tay Trịnh Tú Nghiên chân thành nói

"Sau lần tự kỷ trong phòng đó, cậu ấy đột nhiên bình thản đối mặt với sự thật, đột nhiên trở nên trầm lặng ít nói. Không còn nói lời trêu đùa như trước đây nữa." Kim Thái Nghiên đặt tay lên vai Trịnh Tú Nghiên nói một hơi rồi thở dài, cô cúi đầu xuống rồi lại nhìn ra phía vườn hoa đoạn nói tiếp: "...vì cậu ấy đã quyết định chờ cậu trở lại. Bởi vì quyết định như thế cho nên mới tĩnh lặng."

Trịnh Tú Nghiên im lặng, lúc này nàng cảm thấy tim quặn đau. Hóa ra hơn bốn năm nàng chấp nhất chuyện cũ, hơn bốn năm nàng dằn vặt mình giữa yêu và hận, cuối cùng phát hiện ra bản thân hiểu lầm Lâm Duẫn Nhi sâu sắc. Nàng vì cớ gì lại không thể tỉnh táo mà suy nghĩ về những gì đã xảy ra cơ chứ? Nàng quá bốc đồng và cảm tính nhưng người ấy vẫn cứ như thế im lặng mà bao dung nàng.

Nước mắt rơi càng nhiều hơn nữa trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tú Nghiên, Hoàng Mĩ Anh thấy vậy liền tiến đến ôm lấy cái lưng gầy gò của nàng, Từ Châu Hiền cũng tiến đến nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

"Đừng khóc nữa." Kim Thái Nghiên thở dài nói. Cuối cùng cũng tuôn một lượt ra hết bao nhiêu phẫn nộ trong lòng, cô cũng thấy nhẹ nhõm dùm Lâm Duẫn Nhi.

Quyền Du Lợi bị Từ Châu Hiền liếc xéo cũng bất đắc dĩ thở dài rồi nói: "Tìm Lâm Duẫn Nhi đi, cậu ấy đang ở hồ nuôi cá mập. Học cách tiếp cận cá mập cho phi vụ tới."

"Cái gì? Cậu để nhiệm vụ tiếp cận cá mập cho Lâm Duẫn Nhi?" Trịnh Tú Nghiên nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

"Là William, không phải tớ." Quyền Du Lợi sợ hãi xua tay liên tục rồi nói tiếp: "Ban đầu là tớ và Thái Nghiên nhưng không hiểu sao anh ta lại đổi ý."

...

Trịnh Tú Nghiên mở tập hồ sơ ra, đó là những gì nàng điều tra được trong những năm sống tại Luân Đôn, trong đó là hai cái tên được ghi đậm bằng màu đỏ, nàng vo tròn bàn tay của mình, nhắm chặt mắt, khóe môi run rẩy. Ba chữ kia đỏ chói kia đập vào trong tim nàng, ba chữ đó là tên của người đứng đầu kiêm người thi hành dự án S227Y, là một loại thuốc làm cho người khỏe mạnh thành người thực vật chỉ trong vòng vài phút, đó cũng là thứ mà cả tộc Trịnh gia ngăn cản nó chào đời.

"Jessica? Cô trở về rồi sao? Những người khác đâu?" William vừa thấy Trịnh Tú Nghiên đang đi một mình ngang phòng làm việc của mình thì đứng phắt dậy, bước thật nhanh ra hỏi.

"Tôi đến đây cùng Mĩ Anh nhưng cô ấy đang bận thế nên tôi định đi dạo một chút." Ngập ngừng hồi lâu, nàng mới tiếp tục mở miệng: "William, tôi xin lỗi về những người lính đã hi sinh của anh..." Trịnh Tú Nghiên mang theo một nỗi mất mát mà nói.

"Well, Jessica. Họ được huấn luyện để bảo vệ quốc gia, đây là họ hi sinh vì nhiệm vụ quốc gia. Cho nên cô không cần xin lỗi." William cười buồn nói, anh vẫn cố tỏ ra bình thản và dùng lập luận logic để an ủi nàng.

"..." Trịnh Tú Nghiên thở dài, họ là binh lính thì không phải mạng người sao? Trịnh Tú Nghiên toang bước ra ngoài thì William đã chặn bước đi của nàng bằng một câu nói: "Jessica Jung, tôi vừa có manh mối về vụ án của gia đình cô năm đó."

Trịnh Tú Nghiên quay người lại, ánh mắt băng lãnh phút chốc đã có sự dao động nhẹ, cho dù nàng có cố che dấu thì William vẫn tinh tế nhận ra.

"Là ai?" Trịnh Tú Nghiên gằn giọng.

"Là...Im YoonA." William thở dài rồi phun ra cái tên đó, anh nhìn nàng bằng một ánh mắt bất lực kèm theo mất mát, hơn ai hết, anh biết kể từ khi Krystal Jung mất hai chữ đó cư nhiên trở thành cấm kị trong lòng Trịnh Tú Nghiên.

Đúng như William nghĩ, trái tim Trịnh Tú Nghiên đang đau nhói, Lâm Duẫn Nhi giống như trở thành một cái vòng kim cô buộc quanh trái tim của Trịnh Tú Nghiên, chỉ cần niệm chú tên của cô thì lập tức cái vòng đó sẽ siết chặt trái tim của nàng lại. Tại sao tất cả những gì mọi người xung quanh nói cho nàng nghe vào ngày hôm nay đều là về Lâm Duẫn Nhi vậy? Cái gì cũng cần có thời gian mà.

Ai trong tim mà chẳng có tòa thương thành, ai trong lòng mà chẳng có những mất mát, ai trong đời mà không có một quá khứ. Trịnh Tú Nghiên cũng vậy, tòa thương thành của nàng là Lâm Duẫn Nhi, mất mát của nàng của là Lâm Duẫn Nhi mà quá khứ của nàng cũng tràn ngập hình bóng cùng cái tên Lâm Duẫn Nhi ấy.

"Jessica, tôi sẽ cùng cô trả thù cho Trịnh gia?" William nói, sau đó anh ta đưa ra những tờ giấy ghi chằng chịt những công thức, những ghi chép nguệch ngoạc. Trịnh Tú Nghiên mất một lát mới nhận ra là chữ viết của Lâm Duẫn Nhi cùng một người khác nữa. Vậy nhiệm vụ này không chỉ có một mình Lâm Duẫn Nhi tham gia.

"Những công thức đó là quá trình tạo ra S227Y, là loại thuốc làm tê liệt não người, biến một người bình thường thành một người thực vật và đây cũng là thứ mà những người cầm quyền của Trịnh gia ngăn cản tạo ra nó. Tuy nhiên đây chỉ là bản ghi chép chưa hoàn thiện của Lâm Duẫn Nhi. Tôi tìm thấy nó ở trong phòng nghiên cứu của cô ấy. Năm đó, trong cuộc họp cấp cao, Lâm Duẫn Nhi và Trịnh gia đã cãi nhau nảy lửa và cô biết đấy. Giết cả nhà cô là vũ khí sinh học, mà chẳng ai rành về mấy thứ này ngoài một người bác sĩ giỏi và có hiềm khích với gia đình cô như Lâm Duẫn Nhi cả."

Chất giọng đều đều của William vang lên, vẻ mặt cùng ánh mắt của anh cũng thể hiện sự chân thành. William nói xong liền thở dài bồi thêm môt câu: "Cô ấy có thể là gian tế được cài vào. Và có lẽ cô ấy giết cả nhà cô chỉ để hoàn thành nhiệm vụ."

"Tôi lấy những mảnh giấy này về, được chứ?" Trịnh Tú Nghiên nhướn mày hỏi, nàng đã có một quyết định cho riêng mình, quyết định này buộc nàng không được do dự nữa. Một ván cược cuối cùng.

Đáp trả nàng là một cái gật đầu tỏ rõ sự đồng ý của William. Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng lấy xấp giấy đó và bước ra khỏi phòng của William một cách nhanh chóng.

...

Lâm Duẫn Nhi đang lượn lờ dưới hồ bơi, động tác đạp nước thoăn thoắt như một chú rái cá tinh nghịch. Bỗng từ phía sau, một cái vây thật to nổi lên, sinh vật đó hung hăng lao về phía Lâm Duẫn Nhi.

Trịnh Tú Nghiên vừa đến nơi thì thấy một màn kịch tính như vậy đập vào mắt, nàng chạy thật nhanh và ra dấu với các nhân viên bảo vệ ở gần đấy.

"Cứu hộ! Cá mập! Cá mập!"

Nhưng đáp lại lời của nàng là những ánh nhìn khó hiểu, còn có một vài người làm lơ, một vài người khác thì dửng dưng như không có gì. Trịnh Tú Nghiên khó hiểu với xã hội ngày nay, con người trở nên băng lãnh và vô tình, không để ý đến cái chết đang cận kề với đồng loại của mình.

Ở dưới nước, Lâm Duẫn Nhi hiển nhiên là cảm nhận được con cá mập đang đuổi theo cô, đồng thời cũng loáng thoáng nghe được tiếng của Trịnh Tú Nghiên. Lâm Duẫn Nhi nhẹ nhàng lách người sang, hai tay đỡ lấy miệng của con cá mập khi hàm răng nhọn hoắt của nó gần như đã chạm đến mũi chân cô.

Con cá mập lượn qua lại vài vòng, Lâm Duẫn Nhi theo đó mà bám chặt cái vây trên lưng nó, mái tóc vàng nhạt như những sợi tơ óng ánh nổi bật lên giữa màu lục bích của làn nước mát. Lâm Duẫn Nhi nhoài người về phía hàm răng của nó, trên đó có dính một miếng sắt đã rỉ sét, cô dùng sức kéo nó ra khỏi hàm răng của anh bạn ăn thịt to xác.

Lâm Duẫn Nhi vứt cái miếng sắt khi nãy lên thành hồ, sau đó leo lên bờ, một cô gái khác chạy đến đưa cho cô cái khăn choàng tắm cùng màu với cái khăn mà Trịnh Tú Nghiên định đưa.

Một màn lãng mạn như thế được Trịnh Tú Nghiên chứng kiến, nàng lặng lẽ bỏ hộp cơm nàng tự tay làm cho cô ở cạnh túi đồ của cô rồi quay người bỏ đi. Trịnh Tú Nghiên trước khi đi còn tự tay tặng cho chính mình một nụ cười. Nhưng nụ cười ấy méo mó, không hề đẹp đẽ vì nàng cảm thấy hít thở không thông. Hóa ra tình yêu vốn sâu đậm như thế, duyên vốn dày như thế mà hai người vẫn không thể đến được với nhau.

Trịnh Tú Nghiên bước từng bước nặng nề rời khỏi hồ bơi thì có một bàn tay kéo ngược nàng trở lại, ôm nàng vào lòng, vẫn là mùi hương cũ trên cơ thể cô, hơi thở của của lởn vởn bên tai nàng.

"Em đã đến, đồ ăn cũng mang đến. Tại sao lại đi?" Lâm Duẫn Nhi vòng tay siết chặt nàng hơn, cô gục đầu lên vai nàng, hít mạnh để hương thơm từ người nàng tràn lan vào đầy buồng phổi.

"Tôi...Chẳng phải cô có người lo cho rồi sao? Tôi ở đây làm gì?" Trịnh Tú Nghiên buồn bã nói.

"Vậy em nhìn xem, Duẫn được lo cho cái gì nào?" Lâm Duẫn Nhi buông nàng ra rồi xoay người nàng lại. Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi đầu tóc ướt sũng, mặc áo ba lỗ và quần đùi, không hề khoát cái khăn choàng tắm nào cả nên họ Lâm run bần bật lên vì lạnh.

Khi nãy Lâm Duẫn Nhi được nhân viên trông hồ đưa khăn choàng tắm đến nhưng với bệnh ở sạch của mình thì bác sĩ Lâm đành chịu rét mà từ chối. Cô gái đó vừa rời đi thì Lâm Duẫn Nhi lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc lặng lẽ định rời khỏi hồ bơi.

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi phút chốc dâng lên một thứ hạnh phúc, vui vẻ đã lâu rồi cô không hề cảm nhận được. Cô cười đắc thắng trong lòng. Không cần nghĩ nhiều cô liền chạy đến ôm chặt lấy nàng, lần này cô tự hứa với lòng sẽ không đánh mất nàng lần nữa.

Trịnh Tú Nghiên nghe xong phì cười rồi đưa khăn tắm cho cô khoác vào, Lâm Duẫn Nhi thì được sủng ái mà đâm ra lo sợ không biết là Trịnh Tú Nghiên có uống nhầm thuốc hay không.

Trịnh Tú Nghiên tiến đến lấy hộp cơm do chính tay nàng làm đưa cho Lâm Duẫn Nhi, Lâm Duẫn Nhi cười sáng lạn rồi bắt đầu lao vào bữa ăn như một con hổ đói khiến vài nhân viên ở đó phì cười. Irene và Wendy cũng đứng ở phía xa xa cũng chỉ chỉ vào cặp đôi kia mà cười trêu ghẹo, lâu lắm rồi bọn họ mới thấy bác sĩ Lâm có một nụ cười thật sự thay cho những nụ cười gượng gạo trong khoảng thời gian kia.