Chương 19

Lâm Duẫn Nhi nhìn Trịnh Tú Nghiên chỉ đứng cách mình hai bước chân, cô muốn dang tay ôm trọn lấy thân thể nhỏ bé đó, khó khăn lắm mới chiến thắng sự hèn nhát của mình thì tiếng của Irene vang lên: "Sao Duẫn còn ở đây? Không phải Duẫn nói lấy xe đưa em đi sao?"

Irene cằn nhằn đoạn chốt ổ khóa nhà lại, khi cô nàng quay ra thì thấy bộ dạng thảm hại của Trịnh Tú Nghiên cùng vẻ mặt đau lòng của Lâm Duẫn Nhi.

Irene thở dài, trợn mắt lên tỏ vẻ bất lực, cô nàng nghĩ: "Trời ạ, thời đại nào rồi còn diễn phim tình cảm vậy? Thật là không thể chịu nổi."

Còn Trịnh Tú Nghiên nghe xong câu nói kia thì tâm trong phút chốc lạnh tanh, nàng thất vọng buông ra vài chữ: "Tiểu Du bị bắt cóc rồi..."

"Em yên tâm, bây giờ Duẫn sẽ đi tìm con bé. Lập tức đi tìm..." Lâm Duẫn Nhi nói, vẻ mặt hốt hoảng nhưng tuyệt nhiên lại không trách cứ nàng. Dĩ nhiên, trước giờ Lâm Duẫn Nhi mặc định rằng chỉ cần Trịnh Tú Nghiên không vui thì tất cả mọi tội lỗi đều do cô rồi.

"Phải rồi, bọn em vừa nhận được tin báo về bọn bắt cóc của trẻ em từ William. Duẫn đang định đưa em đến sở cảnh sát để phối hợp hành động." Irene ngưng một lát, đoạn thấy vẻ mặt khó hiểu của Trịnh Tú Nghiên thì nói thêm: "Vụ án bắt cóc trẻ em đang được bên phía cảnh sát điều tra."

"Tôi đi cùng Duẫn." Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng. Trịnh Tú Nghiên vốn dĩ muốn nói rằng: "Duẫn cho tôi đi theo được không?" nhưng khi nghe đến hai chữ "bọn em" của Irene, câu hỏi vừa lên tới cuống họng, chưa kịp đẩy ra ngoài thì Trịnh Tú Nghiên đã nuốt xuống và thay bằng một câu khẳng định. Câu nói chắc nịch ấy ngụ ý rằng cho dù Lâm Duẫn Nhi có đồng ý hay không thì nàng vẫn sẽ đi. Tuy nhiên trong thâm tâm nàng vẫn tự vấn mình: "Nếu tôi đi, Duẫn có phiền không?"

"Nhưng em đang bị thương." Lâm Duẫn Nhi nói, đoạn nhìn xuống vết thương đang chảy máu của nàng.

"Cũng không phải Duẫn bị thương." Nàng nói rồi đi đến chiếc Lexus để mặc Lâm Duẫn Nhi vẫn ngu ngơ, bây giờ nàng mới để ý, cô đã thay chiếc xe cũ bằng chiếc Lexus này. Nghĩ rồi, nàng tự giễu mình, chuyện của nàng với người ta đã là chuyện của quá khứ, bỏ đi nhưng gì thuộc về quá khứ thì có gì là sai. Trịnh Tú Nghiên cúi đầu cười bất lực rồi lặng lẽ ngồi yên vị vào vị trí ghế phụ.

À đúng rồi, Trịnh Tú Nghiên ngồi vào ghế phụ, là ghế phụ, là ghế phụ đó. Chuyện quan trọng phải niệm ba lần.

Irene cười cười lắc đầu sau đó bước lên ghế sau của xe. Cặp đôi này đúng là thích tự ngược mà.

...

Đến sở cảnh sát, Irene bước vào trong nhận lệnh, Lâm Duẫn Nhi cũng vội vàng chạy theo. Trịnh Tú Nghiên nhìn theo bóng dáng cô, vội vàng như vậy sao? Thì ra cuối cùng cô cũng có thể thoát khỏi quá khứ, vậy thì nàng cũng mau chóng buông bỏ đi thôi.

Nhiều người định nghĩa rất tiêu cực về người yêu cũ, nào là "người yêu cũ như một thỏi socola hết hạn", "người yêu cũ là một thứ tồi tệ được bao phủ bởi lớp kem bốc mùi, trên đỉnh là một trái táo nhỏ mang tên "thất vọng"".

Nhưng đối với Trịnh Tú Nghiên, Lâm Duẫn Nhi không phải người yêu cũ, cũng không phải một người đi ngang đời nàng, cô là tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà quá khứ ban tặng cho nàng và nhào nặn nó thành một thứ kỷ niệm thiêng liêng. Chỉ tiếc là, tình yêu của cô và nàng vượt qua cả sinh tử nhưng lại không chịu nỗi sự đả kích của tình thân.

Một lát sau, Lâm Duẫn Nhi chạy ra xe một cách vội vã, trên tay còn cầm theo thuốc sát trùng và băng gạc. Nhìn thấy nàng vẫn ngồi yên đó, nàng đang nhắm mắt dưỡng thần, cô mỉm cười rồi vòng qua chỗ nàng ngồi, mở cửa xe ra, nhẹ nhàng bế nàng ra băng sau. Cô để lưng nàng tựa vào cửa xe bên kia rồi chính mình ngồi vào ghế còn lại, cô đưa tay đóng cửa rồi với lấy chai thuốc sát trùng và bông gòn. Lâm Duẫn Nhi nhấc chân Trịnh Tú Nghiên để lên đùi mình, cô thấm ướt bông gòn bằng thuốc sát trùng rồi nhẹ nhàng lau vết thương sưng tấy lên của nàng, động tác nhẹ nhàng và vô cùng cẩn thận.

Cảm nhận được đau đớn từ đầu gối truyền lên, Trịnh Tú Nghiên chầm chậm mở mắt, phát hiện một cái đầu vàng vàng đang xử lý vết thương cho mình. Trịnh Tú Nghiên cảm thấy tim mình như được một luồng nước ấm chảy vào, cô đối với nàng nhất mực ôn nhu, nhìn vẻ chăm chú của cô, nàng như quên đi cả nỗi đau nơi vết thương.

Lâm Duẫn Nhi cứ chăm chú băng bó cho nàng, khi làm xong còn chu môi, tặc lưỡi tấm tắc hưởng thụ thành quả của mình. Bao năm rồi cô vẫn không bỏ được cái thói trẻ con đó. Trịnh Tú Nghiên nhắm mắt lại giả vờ ngủ trước khi Lâm Duẫn Nhi quay sang.

Dù nhắm mặt nhưng nàng vẫn cảm nhận được ngón tay của cô lướt trên mái tóc của mình, rồi đến trán, đến đôi mắt, sóng mũi và cuối cùng là đôi môi của nàng. Lâm Duẫn Nhi đột nhiên bật khóc, dù tiếng khóc rất nhỏ nhưng nàng nghe thấy, nàng nghe thấy hết.

Lâm Duẫn Nhi cũng không hiểu vì sao chính bản thân mình lại bật khóc, vì đau lòng cho vết thương của nàng hay đau lòng cho đoạn tình của hai người.

"Duẫn thật may mắn vì đã gặp được em, cũng hối hận vì đã gặp được em." Nói rồi cô hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó đẩy cửa xe đi ra ngoài.

Lúc bấy giờ nàng mới mở mắt ra, vươn mắt nhìn ra ngoài, bóng dáng cao gầy đó tựa vào kính xe, một làn khỏi nhè nhẹ bay ra từ người Lâm Duẫn Nhi. Cô hút thuốc sao? Từ khi nào cô biết hút thuốc rồi?

Là từ khi nụ cười của Lâm Duẫn Nhi không còn mang vẻ rực rỡ của mặt trời, là từ khi tính vui vẻ hoạt bát của Lâm Duẫn Nhi được thay thế bởi sự trầm ổn và điềm tĩnh. Là từ khi Trịnh Tú Nghiên rời đi.

...

William mặc cảnh phục bước ra, vẫn tiêu sái như ngày nào, anh chỉ đạo từng tốp cảnh sát viên theo đúng kế hoạch mà hành động.

Đợi cho xe cảnh sát đi trước rồi Lâm Duẫn Nhi mới lái xe theo phía sau mà Trịnh Tú Nghiên dĩ nhiên là lại trở về vị trí ghế phụ rồi.

Địa điểm là một khu biệt thự cũ kỹ nằm trên đồi, bao quanh căn biệt thự là một rừng cây khá lớn và um tùm. Vừa đến nơi, tất cả cảnh sát viên đều vào vị trí, Trịnh Tú Nghiên mở cửa xe, chạy vào phía trong theo chân William khiến Lâm Duẫn Nhi không kịp trở tay. Lâm Duẫn Nhi ngay cả cửa xe cũng không đóng mà vội vã đuổi theo Trịnh Tú Nghiên.

Bọn bắt cóc dường như lường trước sự việc cảnh sát sẽ phát hiện ra hang ổ của bọn chúng nên tên đầu đàn đã nhanh chóng tẩu thoát, một vài tên đàn em vì chạy chậm nên đã bị cảnh sát tóm.

Irene giựt lấy xâu chìa khóa trên người một tên bắt cóc rồi mở cửa một cái nhà kho cũ ra, trong đó là mấy chục đứa trẻ từ 4 đến 6,7 tuổi đều bị chúng bắt cóc, nhìn các em bị đánh đập, hành hung mà lòng của mỗi người ở hiện trường đều tê tái. Trịnh Tú Nghiên lia mắt một vòng, hỏng bét, không có bóng dáng của tiểu Du.

Trịnh Tú Nghiên hốt hoảng chạy ra xung quanh tìm, nàng chạy đi khắp nơi cuối cùng phát hiện tên đầu sỏ đang lôi tiểu Du đi, trên tay hắn còn có súng.

Lâm Duẫn Nhi chạy theo sau, cô bị mất dấu Trịnh Tú Nghiên, vừa gặp William thì cô liền chạy ngay đến chỗ của anh.

"William, Jessica đâu?"

"Tôi không thấy cô ấy." Anh ta đáp hời hợt, đoạn định vội vã rời đi, sau đó như chớt nhớ ra điều gì, anh ta khựng lại rồi vỗ vỗ trán rồi nói: "Không lẽ cô ấy chạy đi tìm tên đầu sỏ?"

"Cái gì?" Lâm Duẫn Nhi trợn to mắt

"Tôi đã cho lực lượng phong tỏa nơi này, vì tên đầu sỏ trốn thoát, còn mang theo một bé gái. Có lẽ Jessica đuổi theo là vì bé gái đó." William nói, anh ta vừa bảo Irene đem theo một vài cảnh sát viên đuổi theo.

Lâm Duẫn Nhi chưa kịp nghe hết câu sau đã ba chân bốn cẳng chạy đi tìm Trịnh Tú Nghiên. Trong đầu thầm mong cô đừng xảy ra chuyện gì.

Lại nói về Trịnh Tú Nghiên, sau khi phát hiện ra tên đầu sỏ, nàng đã giương súng lên bảo hắn đứng yên, sau đó nói hắn thả tiểu Du ra. Hắn rất hợp tác mà làm theo nhưng sau khi tiểu Du được thả ra, nàng vì vui mừng ôm lấy con bé mà sơ hở không phòng bị, hắn liền đá vào tay nàng khiến cây súng văng ra. Lần này hắn lại nhanh hơn nàng chộp lấy cây súng, rồi giương súng lên, chĩa thẳng về phía nàng và tiểu Du. Trịnh Tú Nghiên không nghĩ ngợi liền kéo tiểu Du ra sau lưng mình.

Tiếng súng vang lên, một lực đạo thật mạnh đã kéo nàng nằm xuống, khi mở mắt ra thì nàng đã nằm trọn trong một vòng tay ấm áp, mùi hương quen thuộc, mái tóc màu vàng nhạt hiện ra trước tầm mắt nàng. Tiểu Du ở phía sau cũng ôm chặt vạt áo của nàng, vết thương khi nãy của nàng lại chảy máu thấm đỏ cả băng gạc.

Lâm Duẫn Nhi ôm chặt lấy nàng, nhìn mày đau đớn, nhưng vẫn nén đau nhìn nàng, dùng ánh mắt trìu mến nói cho nàng biết rằng cô không sao.

"Chết đi." Tên bắt cóc nói, đoạn tiếng bước chân của hắn ngày càng gần.

...

Một tiếng súng nữa vang lên, Trịnh Tú Nghiên nghe tiếng súng thì lập tức ôm chặt lấy Lâm Duẫn Nhi. Khi nàng mở mắt ra thì thấy tên bắt cóc trợn tròn mắt sau đó ngã xuống đất. Irene buông súng xuống, ra hiệu cho hai cảnh sát viên tiến lên kéo xác của tên bắt cóc ra.

Lâm Duẫn Nhi ra máu khá nhiều, làm ướt cả tay Trịnh Tú Nghiên, lúc này nàng mới phát hiện ra vẻ mặt cau mày đau đớn của cô.

"Lâm Duẫn Nhi! Đừng, đừng nhắm mắt lại. Đừng." Trịnh Tú Nghiên ngồi bật dậy, cố sức la lớn và lay người Lâm Duẫn Nhi nhưng vô dụng, đôi mắt nai đó đang từ từ nhắm lại, nụ cười trên mặt Lâm Duẫn Nhi cũng từ từ tàn lụi, từ từ trở nên méo mó, bàn tay đang vuốt mặt nàng cũng từ từ buông xuống, cả cơ thể của Lâm Duẫn Nhi dần rơi vào trạng thái bất động.

Những ngày trước khi Trịnh Tú Nghiên nói nàng đã không còn yêu Lâm Duẫn Nhi, nàng cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hẳn đi, nhẹ nhõm hơn cái giây phút họ gặp lại ở sân bay. Chí ít thì nàng đã bình tĩnh lại, lúc đó nàng muốn mở ra một lối thoát cho bản thân.

Nhưng bây giờ khi thấy đôi mắt đó từ từ đóng lại, trái tim nàng tan vỡ ra thành nhiều mảnh, cảm giác nặng nề bao trùm toàn bộ hơi thở của nàng. Hóa ra nàng không phải là không còn yêu, chỉ là nàng muốn chạy trốn cái tình yêu này, chạy trốn những khó xử, những ngượng ngùng vì vết rạn nứt năm đó.

Có lẽ Lâm Duẫn Nhi cũng không phải là một mồi lửa đã tắt trong lòng nàng, nó chỉ là đang cháy nhè nhẹ trong đống tro ấy, khi gặp thời cơ sẽ tự bùng lên mà không cần nàng đi nhóm lại.