Chương 18

Trịnh Tú Nghiên cùng tiểu Du đi ra hồ bơi, con bé rất thông minh, cũng đặc biệt dễ gần, nàng chỉ dùng một buổi dắt nó đi chơi đã có thể thân cận cô bé này. Quyền Châu Du cũng rất thích Trịnh Tú Nghiên, bởi vì nhìn mẹ Nghiên của nó rất xinh đẹp, có cảm giác rất khó gần, rất cao quý. Nhưng chỉ cần mẹ Nghiên nở một nụ cười thì cứ như có một làn gió mát thổi nhẹ qua, làm tan đi những băng tuyết phủ xung quanh. Giống như nàng công chúa Elsa trong bộ phim hoạt hình "Frozen" mà mẹ Lợi và mẹ Hiền đã dẫn nó đi coi.

Hai người một lớn một nhỏ đi xuống nước, nàng nắm tay Tiểu Du dừng lại ở chỗ nước nông, sau đó lấy cái hai phao ra để làm điểm tựa, đoạn cười nói: "Tiểu Du, con nắm chắc cái phao, sau đó nâng người lên dùng chân đạp nước."

Vừa nói, nàng vừa làm mẫu cho con bé, hai người đang chơi thì Lâm Duẫn Nhi xuất hiện. Nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi bận quần đùi và áo thun, Trịnh Tú Nghiên nhìn lại mình, cái áo thun trắng bị thấm ướt bây giờ đã hoàn toàn trong suốt, lộ cả bra đen bên trong, nàng xấu hổ ôm lấy ngực, thụp xuống nước trốn tránh.

"Em dạy con bé bơi như vậy, khi nào mới thành công cơ chứ? Để mẹ Duẫn dạy tiểu Du học bơi nhé?" Lâm Duẫn Nhi xuống nước, từ từ tiến về phía Trịnh Tú Nghiên và Quyền Châu Du.

"Dạ vâng ạ." Quyền Châu Du cười tươi sáng.

"Vậy, có người dạy con rồi, mẹ đi đây." Trịnh Tú Nghiên muốn rời đi liền bị Lâm Duẫn Nhi kéo lại.

"Này, em đi đâu chứ? Ở lại mà xem Duẫn dạy tiểu Du rồi học hỏi đi." Ánh mắt gian tà đảo xuống vòng một của Trịnh Tú Nghiên. Nàng xấu hổ đến mức đỏ mặt, Lâm Duẫn Nhi còn trêu nàng như thế này nữa.

"Tiểu Du, con xem, mẹ Nghiên của con thật cứng đầu, chẳng chịu hợp tác với mẹ Duẫn gì cả." Lâm Duẫn Nhi dùng tiểu Du làm cái cớ, cô quay ra nhìn con bé rồi nháy mắt một cái.

"Mẹ Nghiên, ở lại đi mà." Tiểu Du bám lấy cái phao, nhõng nhẽo với nàng.

Nhìn hết người lớn sang đến người nhỏ, cuối cùng Trịnh Tú Nghiên gạt phăng tay của Lâm Duẫn Nhi ra, nàng toang bước đi thì cô kéo nàng lại khiến nàng chao đảo rồi ngã xuống nước. Lâm Duẫn Nhi ngoi lên mặt nước, đoạn dùng tay kéo Trịnh Tú Nghiên ở dưới nước lên, hai người nhìn nhau, mặt đối mặt. Trịnh Tú Nghiên có thể thấy được trong đôi mắt nai kia tràn ngập hình bóng của nàng, sau bốn năm ánh mắt ấy vẫn như cũ, vẫn trìu mến nhìn nàng như vậy.

"Mẹ Duẫn, mẹ Nghiên." Tiếng kêu non nớt của tiểu Du vang lên kéo hai người về hiện thực, chấm dứt luôn cả ánh mắt trìu mến của cô dành cho nàng.

Trịnh Tú Nghiên đẩy Lâm Duẫn Nhi ra rồi cúi đầu che giấu sự xấu hổ, còn Lâm Duẫn Nhi thì cười xòa với tiểu Du, sau đó liền ôm lấy con bé, nâng nó lên ngang mặt nước và nói: "Mẹ Duẫn sẽ dạy tiểu Du bơi nhé."

"Dạ được."

"Mẹ Duẫn cùng mẹ Nghiên sẽ nâng con lên rồi sau đó con dùng chân đạp nước liên tục." Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa nhìn Trịnh Tú Nghiên, cô chật vật lắm mới đỡ được tiểu Du vậy mà nàng lại không có một chút phối hợp nào cả, điều này khiến hàng lông mày xinh đẹp cau lại, cô bất mãn nói: "Này, em còn đứng đó làm gì, mau lại giúp đi chứ."

Lúc này, Trịnh Tú Nghiên mới từ từ đi lại, ánh mắt dò chừng kèm theo nghi ngờ Lâm Duẫn Nhi, nàng rụt rè đưa tay ra đỡ hông tiểu Du nhưng một bàn tay khác đã nhanh hơn và nắm chặt lấy tay nàng. Trịnh Tú Nghiên hốt hoảng muốn rụt tay ra lại không thể vì đối phương nắm quá chặt, Trịnh Tú Nghiên trợn mắt cảnh cáo Lâm Duẫn Nhi nhưng đáp lại nàng là một cái cười lém lỉnh của cô. Cuối cùng nàng đành phải thỏa hiệp.

Ba người, hai lớn, một nhỏ cứ ở dưới hồ vui vẻ chơi đùa mà không hay biết lúc này đã có một vị khách khác đến.

"Duẫn, em đến mang đồ ăn cho Duẫn nè." Giọng nói của Irene vang lên khiến Trịnh Tú Nghiên cùng Lâm Duẫn Nhi giật mình quay người lại. Túi đồ trên tay Irene rơi xuống đất, cô nàng lắp bắp: "Madam Jung..."

Hơn bốn năm Trịnh Tú Nghiên đi, quan hệ của Lâm Duẫn Nhi và Irene đã đến cái mức này rồi ư? Lâm Duẫn Nhi mất tập trung khi ngước lên nhìn Irene nên Trịnh Tú Nghiên đoạt lấy tiểu Du từ tay cô và đẩy cô ra xa. Trịnh Tú Nghiên dắt tiểu Du lên bờ, bỏ đi một mạch để lại Lâm Duẫn Nhi và Irene đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Đến giờ cơm tối, Lâm Duẫn Nhi cùng Irene ở dưới bếp nấu ăn, Trịnh Tú Nghiên đương nhiên là không muốn xuống đó, nàng để tiểu Du ngồi trong lòng, sau đó nghĩ ra gì đó, lại nắm tay tiểu Du đi lên lầu thay đồ.

"Em cùng tiểu Du đi đâu vậy? Đến giờ cơm rồi mà?" Lâm Duẫn Nhi tháo bỏ tạp dề, ngước mắt lên nhìn hai người ăn mặc sang trọng từ trên lầu đang đi xuống.

"Tôi và tiểu Du ra ngoài dạo. Ở nhà buồn chán." Nói rồi nàng đi thẳng một mạch không ngoái đầu lại nhìn cô.

"Chúng ta vào ăn thôi Duẫn." Irene nói.

"À được." Lâm Duẫn Nhi cười khổ rồi đi vào trong. Thôi thì để không gian riêng cho nàng vậy.

...

Trịnh Tú Nghiên cùng với Quyền Châu Du hai người trên tay cầm hai cây kem, hai người đang trở về sau một chuyến đi chơi vui vẻ ở siêu thị. Hai mẹ con mua rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

"Mẹ Nghiên, hôm nay chơi thật vui?" Quyền Châu Du tươi cười nhìn Trịnh Tú Nghiên, đoạn con bé nói tiếp: "Thật ra trước đây mẹ Duẫn cũng rất hay dẫn con đi chơi như thế này nhưng mỗi lần về tới nhà, mẹ Duẫn sẽ ôm chặt con và khóc. Tuy là mẹ Duẫn cố không phát ra tiếng nhưng con nghe được..."

"Mẹ Lợi, mẹ Duẫn lại khóc, mỗi lần mẹ Duẫn đi chơi với tiểu Du về, mẹ Duẫn đều ôm tiểu Du thật chặt và khóc." Quyền Châu Du sà vào lòng Quyền Du Lợi hỏi.

Quyền Du Lợi ôm con bé và trả lời rằng: "Bởi vì thật lâu trước đây, mẹ Duẫn yêu một người giống hệt tiểu Du của chúng ta."

"Vậy người ấy có đẹp không hả mẹ?" Quyền Châu Du ngồi trong lòng Quyền Du Lợi, con bé ngước nhìn cô và ngây thơ hỏi.

"Dĩ nhiên là đẹp. Nhất là khi nàng ấy cười." Quyền Du Lợi cảm thán, thật không biết là con bé ngây thơ thật hay là giả nữa. Cô chỉ buộc miệng nói "người Lâm Duẫn Nhi yêu" giống với nó thôi, nó đã hỏi người ta đẹp hay không? Mà cô dĩ nhiên là không thể nói Trịnh Tú Nghiên xấu, cho nên thành ra là khen luôn cả nó. Thật là đau đầu.

"Du Lợi, lúc Nghiên cười, tôi mới biết thế giới này có 8 kỳ quan." Lâm Duẫn Nhi tự lúc nào đã đứng ngay cửa và nói.

Nghe xong câu nói đó từ miệng một đứa con nít, tim Trịnh Tú Nghiên thắt lại. Người ta có câu "đi hỏi già, về nhà hỏi trẻ". Trẻ con thì không ao giờ biết nói dối, vậy trong mấy năm qua, Lâm Duẫn Nhi vẫn nhớ đến nàng.

Trịnh Tú Nghiên đang dắt tay Quyền Châu Du đi thì bỗng có một chiếc xe từ trong bóng đêm lao đến, nhanh như cắt trong lúc Trịnh Tú Nghiên đang phân tâm thì liền ôm lấy tiểu Du bỏ lên xe. Là bọn bắt cóc trẻ em.

Trịnh Tú Nghiên cũng không phải dạng con gái yếu đuối, nàng liền dùng cước chân đá vào bụng tên bắt cóc, tên đó ôm bụng nằm xuống sàn xe, nhưng không xong, chúng có tận hai tên, nàng chỉ giải quyết được một nửa của vấn đề, trên xe còn có hai đứa trẻ khác.

Tên còn lại tát vào mặt Trịnh Tú Nghiên, đoạn đạp vào bụng nàng khiến nàng đau đớn mà té xuống nền đất. Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rời đi, Trịnh Tú Nghiên nhìn theo rồi nén đau đứng dậy mà chạy theo, nước mắt của nàng cũng đã phủ kín gần như cả khuôn mặt.

Trịnh Tú Nghiên chỉ mới gặp Quyền Châu Du vài ngày nhưng trong thâm tâm nàng, con bé sớm đã là người một nhà. Vì sao ư? Không chỉ đơn giản vì con bé là con của bạn thân của nàng đâu mà còn là vì con bé là một bản sao thu nhỏ của nàng và Tú Tinh. Con bé rất giống Tú Tinh, đều thích vẽ tranh, đều thích trở thành một nhà thiết kế; con bé có đôi môi mỏng mà đỏ như máu của Tú Tinh, con bé thích ăn kem, thích nhảy dây, đến cả sở thích cũng không sai lệch đi đâu được. Trịnh Tú Nghiên nàng đã không bảo vệ được Trịnh Tú Tinh, khiến cho con bé phải tức tưởi bỏ nàng ra đi, bây giờ, đến ngay cả niềm vui nhỏ nhoi nàng vừa tạo ra cho tiểu Du cũng nhanh chóng bị phủi bỏ.

Trịnh Tú Nghiên cứ chạy theo chiếc xe như vậy, tuyết cứ rơi, nước mắt nàng cũng đã bị gió tuyết thổi cho khô cạn, từng đợt gió cứ thôi mạnh, như từng lưỡi dao cắt vào da thịt. Đau đớn nhưng không đầm đìa máu. Ở trong chiếc xe, tiểu Du mặc kệ những tên bắt cóc kia lôi kéo, con bé vẫn kiên trì bám chặt nơi cửa kính phía sau xe, chỉ để nhìn thấy nàng, khuôn miệng nhỏ bé mấp máy: "Mẹ Nghiên, cứu con, mẹ Nghiên."

Nàng chạy mãi cho đến khi nàng vấp một cục đá, đôi chân nhỏ bé liền theo quán tính trượt dài. Nàng ngã sóng soài trên đất, mặt có vào vết xước nhẹ, chân bị thương rất nặng. Tuyết vẫn rơi, gió vẫn thổi, mặc kệ nàng đau đớn ra sao, nàng thảm hại thế nào.

Nhưng Trịnh Tú Nghiên, có thể cả thế giới không quan tâm nàng nhưng vẫn sẽ có người đau lòng vì nàng, lo lắng cho nàng, nàng sẽ không cô đơn giữa cái thế giới đầy rẫy sự khổ đau này. Với thế giới này, nàng chỉ là một con người nhỏ bé trong cả biển người đông đúc nhưng với Lâm Duẫn Nhi, nàng là cả một cái thế giới đầy màu sắc, là tất cả những gì người ấy muốn bảo vệ.

...

Irene đang rửa chén, Lâm Duẫn Nhi đang dọn dẹp bàn ăn. Bỗng điện thoại của Irene reo lên, làm cả hai người đều giật mình, nhìn nhau sau đó lại cười xòa.

"Irene, chúng tôi đã nhận được thông tin về nơi bọn bắt cóc trú ngụ, cô về chuẩn bị phối hợp." Đầu dây bên kia lảnh lót tiếng của William.

Hơn bốn năm rồi, anh ta cùng với Hoàng Mĩ Anh đảm nhận công việc nơi cái ghế cảnh sát trưởng, hoàn toàn không để ai thay thế, bởi vì trong lòng họ, Trịnh Tú Nghiên như thế nào rồi cũng sẽ quay về.

"Sao thế?" Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy vẻ vội vàng của Irene.

"William báo rằng anh ấy đã nhận được tin tức về nơi trú ngụ của bọn bắt cóc trẻ em, em phải về phối hợp hành động." Irene vội vàng cởi tạp dề.

"Irene sau 4 năm cuối cùng cũng được lên chức nhỉ. Em đã được tham gia trực tiếp vào phi vụ rồi đó." Lâm Duẫn Nhi cười, sải bước chân theo cô nàng đi ra phòng khách.

"Duẫn quá khen rồi. Em chỉ là cố gắng hết sức thôi mà. William mới là cực, anh ấy vừa phải làm việc ở sở cảnh sát, vừa phải lo việc của quân đội." Irene vừa mặc áo khoác vừa nói.

"Để Duẫn đưa em đi, sẵn tiện gặp lại William luôn, đã lâu rồi không thấy mặt anh ta." Lâm Duẫn Nhi cười cười, đoạn đi ra gara lấy xe.

Lâm Duẫn Nhi vừa ra khỏi cửa liền thấy Trịnh Tú Nghiên tóc tai xơ xác, khuôn mặt phờ phạc, bước đi khập khiễng, mặt và đầu gối có một vài vết xước. Nàng trở về, vẫn là bộ váy khi nãy nhưng có vài vết bẩn trên váy, tay nàng buông thõng, không có tiểu Du trở về cùng. Lâm Duẫn Nhi sững sờ nhìn vết thương của nàng, tim hung hăng đau một cái, cô muốn chạy đến ôm lấy nàng, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì nhưng cô không làm được vì cô không biết nên lấy tư cách gì.

Trịnh Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi, nước mắt chực trào ra mãnh liệt, nàng ráng cố gắng bước từng bước đến gần Lâm Duẫn Nhi. Trong cả một quá trình dài đằng đẵng đó, họ chưa bao giờ rời mắt khỏi nhau.

Một người đi xa như thế, đi lâu như thế, vốn dĩ muốn thoát khỏi ánh mắt của người kia, thoát khỏi cái vòng tay ấm áp của người kia nhưng lại thoát không được. Còn một người sẵn sàng lật tung cả địa cầu rộng lớn để tìm thấy dấu vết của người kia, cuối cùng bất lực trở về, bộ dạng thảm hại như một cái xác sống.

Lúc họ lạc nhau giữa biển người, Trịnh Tú Nghiên đến ngay cả tìm cớ để biện hộ cho Lâm Duẫn Nhi cũng lười biếng. Nhớ lại câu nói về khái niệm "duyên phận" năm xưa, nhớ luôn cả những lời hẹn ước năm đó nàng tự đặt ra trong lòng, nàng bật cười trong nước mắt, là tự nhạo cười chính bản thân. Duyên phận gì chứ, tình yêu gì chứ? Chỉ là một trò cười cho thiên hạ, yêu nhau sâu bao nhiêu, nhớ nhau nhiều bao nhiêu, cuối cùng vẫn phải chia tay.

Tình yêu cũng giống như chơi trò bập bênh. Một người thì thiếu, ba người thì dư. Hai người lại vừa đủ, cho nên chỉ cần một người rời đi thì xem như trò chơi kết thúc.

"Năm đó Duẫn có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?" Đó là câu hỏi là bao năm rồi Trình Tú Nghiên vẫn tự vấn bản thân.

Lâm Duẫn Nhi, nói thẳng ra là một hồi ức đã tắt trong lòng Trịnh Tú Nghiên, cả đời này nàng cũng không muốn đi nhóm lại nữa.