Trịnh Tú Nghiên khoanh tay đứng trước hiện trường, không khí xung quanh nồng nặc mùi máu và cồn. Nàng khẽ cau mày dùng một tay bịt cánh mũi để giảm bớt mùi hôi đang xộc vào mũi.
Trước mặt nàng là một cái xác chết nữ lõa thể, nói cụ thể hơn là một nửa người bên phải còn nguyên nhưng nửa người bên trái thì chỉ có vài miếng thịt còn sót lại dính trên khung xương. Xác chết nằm úp được treo trên trần nhà bằng bốn cái móc, hai cái cắm sâu vào phần bả vai, hai cái còn lại móc vào phần bắp đùi. Bốn cái móc này được nối với nhau bằng những sợi xích.
Có vẻ như trước khi chết, nạn nhân đã bị tra tấn dã man. Jessica quay đầu lại phía sau, trên cửa gỗ, trên tường và cả trên trần nhà đều là dòng chữ "COME AND JOIN" màu đỏ chói, ngay cả con đường dẫn vào hiện trường cũng là dòng chữ ám ảnh đó.
Nạn nhân được xác định là nữ, mang quốc tịch X, khoảng trên 40 tuổi, đang mang thai 6 tháng, chồng đi làm xa và có một cô con gái nuôi, khoảng 16 tuổi tên Tử Hồng. Cái thai đã bị hung thủ lấy ra, có vẻ như trước khi chết, nạn nhân đã cầu xin tên hung thủ tha cho mình. Phần cơ mặt còn sót lại chứng minh sự sợ hãi và khẩn khoản mong mỏi được sống đến nhường nào ngay tại thời điểm bản thân đã không còn làm chủ sự sống của mình.
"Sếp. Cái xác sẽ được khám nghiệm ngay sau khi được chuyển tới bệnh viện." Thôi Tú Anh vừa cầm một bản báo cáo, vừa ghi chú gì đó và kẹp một đống ảnh chụp cái xác vào tập hồ sơ. Giọng nói của Thôi Tú Anh không cao không thấp, vẻ mặt cô bình tĩnh cứ như là chuyện giết người dã man vừa rồi chỉ là một phần trong cuốn phim kinh dị dài tập mà cô ấy thường hay xem.
...
"Cái gì? Toàn bộ các người đều là bác sĩ ưu tú mà không thể biết được đó là loại thuốc tê gì sao?" Thôi Tú Anh tức giận đập mạnh xuống bàn, dường như cô đã mất bình tĩnh khi lãng phí gần cả hai tiếng đồng hồ ở cái nơi nồng nặc mùi cồn chết dẫm này để đổi lại là một câu nói khiến cô chưng hửng.
"Bình tĩnh." Trịnh Tú Nghiên vẫn lãnh đạm như cũ, đúng như cái khí chất nữ vương mà đồng nghiệp vẫn thường gán ghép cho nàng. Nàng quay sang nhìn một vị bác sĩ và hỏi: "Vậy các người có thu hoạch gì?"
"Phần thịt một bên đã bị axit loại mạnh bào mòn, đồng tử bên trái thể hiện một sự sợ hãi tột độ, hơn nữa trong xương sống và não bộ của nạn nhân có chứa một lượng thuốc gây tê và nguồn gốc thì chúng tôi không rõ. Có thể đây là loại thuốc gây tê do hung thủ bào chế."
"Có vẻ như người ra tay hẳn là một người giỏi về y học và cả về thuật tra tấn. Bằng chứng cho thấy lượng thuốc tê đã tan ra rất nhanh và mất tác dụng từ từ để nạn nhân dần dần cảm nhận được sự đau đớn lan tỏa khắp toàn bộ cơ thể. Nếu các vị muốn hiểu rõ hơn thì cần có sự trợ giúp của bác sĩ chuyên môn."
"..." Trịnh Tú Nghiên không nói gì, chỉ có tiếng gõ đều đặn phát ra từ ngón tay của Trịnh Tú Nghiên chứng tỏ nàng đang rất kiên nhẫn đợi câu trả lời.
"Có thể bác sĩ Lâm sẽ giúp được." Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng một trong hai vị bác sĩ cũng lên tiếng.
"..." Không đáp lời, Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng khoác áo vào và nhanh như ngọn gió đã bước ra khỏi phòng.
...
Hai ngày sau, vào một buổi sáng đẹp trời, Trịnh Tú Nghiên quyết định đi tàu điện ngầm đến sở cảnh sát thay vì đi xe riêng như mọi ngày. Bởi vì đi tàu điện thì sẽ mất một giờ hơn trong khi lái xe thì chỉ cần mười lăm phút.
Điều này cho thấy nàng cũng chẳng có chút hào hứng gì với việc hợp tác với vị bác sĩ họ Lâm kia. Qua lời viện trưởng, có vẻ như bác sĩ Lâm là một người mắc bệnh ở sạch lại hay tự luyến, đôi khi lại có những ý tưởng kỳ quái nhưng lại là một kỳ tài trong giới Y học. Mười lăm tuổi đã đỗ vào đại học Y với số điểm gần như tuyệt đối. Ngoài ra, còn có ba năm kinh nghiệm là trợ giảng cho giáo sư ở trường và phụ tá cho các bác sĩ ở bệnh viện. Hiện tại bác sĩ Lâm đang phục vụ cho quân y.
Lắm tài thì nhiều tật, nghe nói bác sĩ Lâm cũng rất đào hoa. Không những thế còn cực kỳ nổi bật giữa đám đông bởi vẻ ngoài xinh đẹp của mình. Điều này khiến Trịnh Tú Nghiên có ấn tượng không tốt, vì nàng trước giờ đều không thích những người quá nổi bật.
Trong lúc chen chúc trên chuyến xe chật chội, Trịnh Tú Nghiên bỗng nhiên cảm nhận có một lực đạo sờ nhẹ qua mông mình. Là kẻ nào có gan dám làm trò xằng bậy trước thanh thiên bạch nhật? Nàng không nói gì mà chỉ quay người lại, dùng gót giày của mình giẫm mạnh lên chân của kẻ đang đứng gần mình nhất.
Lâm Duẫn Nhi đang nhắn tin thì bị chao đảo đứng không vững, điện thoại liền vuột khỏi tay, trượt từ lưng xuống mông người đứng trước và rớt đâu đó dưới sàn tàu. Cô vội vàng cúi người xuống để tìm chiếc điện thoại yêu quý thì bị một lực đạo tác động mạnh lên chân khiến đầu cô xây xẩm, suýt nữa thì thấy mấy ông trời.
"Con mẹ nó chứ đứa nào, đứa nào dám dẫm lên chân bà?" Lâm Duẫn Nhi thầm chửi rủa trong bụng.
Nén đau vơ vội chiếc điện thoại nằm cạnh chân ghế, Lâm Duẫn Nhi khổ sở ngẩng mặt lên, đập vào mặt là một khuôn mặt thanh tú, làn da trắng và đôi mắt đen láy. Tuy nhiên băng khí nồng đậm lại tản ra từ khuôn mặt xinh đẹp đó.
"Mỹ nữ a, tuyệt sắc a!" Đó là những gì Lâm Duẫn Nhi nghĩ sau khi bị hớp hồn.
Nhưng rồi đột nhiên nhìn thấy gương mặt lạnh băng của nàng với ánh mắt đầy giận dữ. Tuy không hề thốt ra bất kỳ một chữ nào nhưng vị băng sơn mỹ nhân trước mặt đây vẫn khiến Lâm Duẫn Nhi không khỏi rét run.
Cô không ngừng tự vấn xem bản thân đã làm sai chỗ nào. Lúc này tàu đã dừng, mỹ nữ xinh đẹp kia liền nhẹ nhàng bước đi, bỏ mặt Lâm Duẫn Nhi đứng đó đang tải dữ liệu lên não.
Tại sao vị mỹ nữ kia lại phản ứng như vậy với cô kia chứ? Lâm Duẫn Nhi cô chính là một mỹ nhân hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu kia mà. Hơn nữa cô đã đắc tội gì mà nàng ta lại hành động như thể hai người có thù ba đời chưa trả vậy?
"Mỹ nữ. Cô thật quá đáng mà, hức hức. Sau này gặp lại cô, tôi nhất định sẽ trả thù. Trả gấp đôi." Lâm Duẫn Nhi không cam tâm mà âm thầm khóc hận trong lòng.
...
Cái gì? Lâm Duẫn Nhi cô phải phối hợp với cảnh sát để điều tra án sao? Được rồi cứ cho là hợp tác đi thì đầu đuôi cũng là do bên cảnh sát đề nghị cho nên là họ phải đến gặp cô chứ? Bởi vì bên họ không có ai biết về loại thuốc tê gì đó nên phải nhờ đến viện trưởng. Cuối cùng cái lão viện trưởng đầu hói đó không suy nghĩ nhiều liền cử cô đi.
Trong tám triệu logic, nhờ vả mà làm giọng mẹ là logic kỳ quặc nhất. Nên dựa vào cái gì mà cô phải đích thân đến gặp họ? Rốt cuộc là ai cần ai?
Viện trưởng còn nói phải tôn trọng sếp của họ mà madam Jung, tên cái gì mà Trịnh Tú Nghiên đó. Khi nãy nói chuyện qua điện thoại với cô ta, lão viện trưởng còn vâng vâng dạ dạ. Cô khinh! Không những thế, lão ta còn không nể tình bằng hữu mà tống cô đi. Lão ta sống quá sai trái rồi!
Thế là Lâm Duẫn Nhi bằng mặt không bằng lòng đi đến gặp phía cảnh sát. Trong lòng cô thầm nghĩ, xong vụ này nhất định phải cho lão đầu hói kia biết tay. Thế nhưng khi bước vào phòng, chạm mặt vị madam Jung trong truyền thuyết, Lâm Duẫn Nhi đều quăng mọi thứ bực tức nãy giờ ra sau đầu.
"Thì ra là vị mỹ nữ ban sáng. Giang hồ có câu nữ tử báo thù 10 năm chưa muộn. Cơ hội đến rồi, kỳ này Trời cũng giúp mình." Nghĩ đến đây Lâm Duẫn Nhi liền nở một nụ cười gian manh hết mức.
Nhưng mà trong khi Lâm Duẫn Nhi khổ tâm ghi hận thì vị băng sơn mĩ nữ kia đã sớm quên sạch rồi. Lúc chạm mặt Lâm Duẫn Nhi, thậm chí một cái liếc mắt không vừa ý cũng chẳng có thì lấy đâu ra thù hận. Khuôn mặt ngàn năm không biểu cảm kia chỉ nhép miệng nói "Xin chào!" sau đó lại huyên thuyên về tình tiết vụ án.
Thật uổng công Lâm Duẫn Nhi cứ nghĩ người kia sẽ còn ghim trong lòng, ai ngờ nàng ta một chút cũng không nhớ. Hay là nàng ta giả vờ không nhớ?
Dù là vế nào thì cũng là lấy dạ tiểu nhân so bụng quân tử nhưng không sao, Lâm Duẫn Nhi trời sinh chính là bụng dạ hẹp hòi như vậy. Thì sao hả? Lâm Duẫn Nhi cô sợ ai hả?
...
Lâm Duẫn Nhi cùng Trịnh Tú Nghiên bước xuống phòng khám nghiệm tử thi, sau một hồi xem xét và hỏi cặn kẽ thì chính là tình huống này.
"Madam Jung, tôi hỏi lần nữa, mong cô phối hợp..."
"Tôi nhắc lại một lần nữa. Lúc chúng tôi đến, cái xác chỉ còn một nửa người bên phải còn nửa bên trái đã bốc hơi phần thịt. Và chúng tôi chỉ khám nghiệm."
"Chứ không phải những vì bác sĩ trước đã mổ xẻ cái xác à?"
Nếu như có người xẻ được cái xác mà tra ra manh mối về cái loại thuốc tê không rõ nguồn gốc đó thì nàng còn tìm Lâm Duẫn Nhi để làm cái gì?
"Tại sao viện trưởng lại cử một người kém chuyên nghiệp đến vậy?" Madam Jung thật sự bất lực. Có một câu hỏi nhưng họ Lâm này đã nhắc đi nhắc lại trên dưới năm lần. Đùa nàng sao?
"..."
"Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây."
"Trịnh Tú Nghiên. Em có muốn chơi SM với tôi không?" Vẻ mặt của Lâm bác sĩ chính là vẻ mặt thản nhiên lật báo cáo để xem.
"..."
"..."
"Chát!" Âm thanh thâm thúy giòn tan vang lên giữa một không gian tĩnh lặng.
Tất cả mọi người trong phòng đều nín thở, mắt mở to đầy kinh ngạc. Madam Jung của họ, một tảng băng ngàn năm không nhúc nhích, ấy vậy mà lại nổi giận đến mức đánh người, một cái tát vào má in hằn rõ năm dấu tay. "Công chúa băng giá" lần đầu cứng họng, lần đầu phát hỏa, xem ra kịch này còn hay hơn cả vở Romeo và Juliet nữa.
"Rõ là hỏi thế nào cô cũng không hợp tác mà, lại còn đánh người. Hức hức!" Lâm Duẫn Nhi một tay ôm má, trưng ra bộ mặt đáng thương còn xấu xa làm giọng nghẹn ngào như thể là cô oan ức lắm, còn oan hơn cả Thị Mầu. Trịnh Tú Nghiên của chúng ta đích thực là muốn gϊếŧ người chứ chẳng còn muốn đánh nữa.
Lâm Duẫn Nhi thì đang thầm cười trong lòng, tuy rằng bị ăn một cái tát hàng thật giá thật nhưng mà cô vẫn cam tâm. Vì sao ư? Vì cô đã trả thù được vị mỹ nữ mặt than kia. Nghe đâu là vị mỹ nữ đó chính là nữ vương bệ hạ, ngàn năm chỉ có duy nhất một biểu cảm, cũng chưa bao giờ tức giận, bây giờ lại bị cô làm cho tức đến mức muốn gϊếŧ người.
...
"Trời ạ, Lâm Duẫn Nhi bị tát đến không còn hình tượng gì luôn." Quyền Du Lợi lên tiếng.
"Đối với Lâm Duẫn Nhi thì liêm sỉ gì tầm này nữa." Kim Thái Nghiên cười nghiêng ngả.
"Hả?" Quyền Du Lời há hốc mồm.
"Tớ nghĩ câu nói đó quả thật là dọa người. Madam Jung là nhân vật không dễ động vào đâu. Bây giờ thì hay rồi, hình tượng hay liêm sỉ đều bị bay mất hết." Kim Thái Nghiên nói xong lại thở dài.
"Ý cậu là lần này Lâm Duẫn Nhi lại gây họa rồi hả?"
"Hợp tác lần này chắc là không thuận lợi rồi. Chưa kể nếu thật sự còn có lần sau, tớ nghĩ Lâm tiểu quỷ sẽ không chỉ nhận một cái tát thôi đâu."
"Thật may mắn vì chúng ta không phải hợp tác với bên cảnh sát."Quyền Du Lợi thở phào nhẹ nhõm.
"Ba mươi còn chưa phải Tết đâu." Kim Thái Nghiên cười méo mó.
"..." Quyền Du Lợi không biết phải tiếp lời như thế nào.