Chương 2

Lâm Duẫn Nhi sau khi ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi liền chạy về hội tụ với đám bạn ở nhà Kim Thái Nghiên.

"Thái Nghiên, cậu nghĩ Trịnh Tú Nghiên là người như thế nào?" Lâm Duẫn Nhi vừa nói vừa mân mê bên ly rượu vang.

"Sao lại hỏi vậy? Thích người ta rồi hả?" Kim Nghiên cười lớn.

"..." Lâm Duẫn Nhi im lặng.

"Đừng có dây vào tình yêu. Chỉ tổ mệt người. Tình yêu giống như một thứ gia vị mà cậu nêm trong đồ ăn đó, nó cũng không quan trọng lắm đâu bởi vì trước đây không có gia vị, người ta vẫn ăn và sống được." Thôi Tú Anh lên tiếng.

"Tình yêu hả? Nó khó nắm bắt lắm, lại còn rắc rối, đôi khi nó ngọt ngào, đôi khi lại đắng cay tận tâm can." Quyền Du Lợi lên tiếng.

"Vậy tại sao chúng ta vẫn vướng phải rắc rối ấy?" Lâm Duẫn Nhi ngu ngơ.

"Vì chúng ta là con người, mà con người thì hay dùng thời gian tồn tại của mình để theo đuổi mấy cái thứ bất định như tiền tài, địa vị chẳng hạn." Kim Thái Nghiên tiếp lời.

"Cậu biết mà, câu chuyện hoa nở hoa tàn ai cũng biết. Còn con người ấy...người ta gặp nhau rồi cũng chia ly, cũng rẽ ngang." Quyền Du Lợi cười cười nói.

....

Trịnh Tú Nghiên vừa nhận được điện thoại của Thôi Tú Anh thì khuôn mặt lập tức biến sắc. Sau khi cúp máy, nàng liền vội vàng khoác áo vào và đẩy cửa đi ra ngoài.

Bất ngờ trong lúc nàng đẩy cửa thì mặt ngoài của cánh cửa đã hôn thắm thiết lên khuôn mặt của người bên ngoài. Trùng hợp người đó là Lâm Duẫn Nhi, cô đang cầm bản báo cáo định đi vào thì gặp phải tai nạn bất ngờ này.

"Bác sĩ Lâm, cô không sao chứ?" Thật ra nàng vui như mở cờ trong lòng vì trả thù vụ Lâm Duẫn Nhi dám cả gan ăn nói phi lễ với nàng.

"Madam Jung, cô không cần thù tôi dai như thế chứ?" Lâm Duẫn Nhi nhăn nhó xoa xoa một bên má đang đỏ lên vì vụ va chạm khi nãy. Quan tâm cái gì chứ, đây rõ ràng là giả vờ.

"Tôi xin lỗi. Tôi vội quá. Cô tìm tôi có việc gì sao?" Trịnh Tú Nghiên liếc sang tập hồ sơ mà Lâm Duẫn Nhi cầm.

"Đây kết quả xét nghiệm. Đó không phải thuốc gây tê mà là chất curare nằm trong một loại cây ở Nam Mĩ. Nó có tác dụng phong tỏa màng sau xinap thần kinh – cơ và gây liệt cơ. Trước kia những người thổ dân Nam Mĩ thường tẩm chất curare vào đầu các mũi tên để săn bắn. Khi bị trúng tên, các con thú không thể chạy được nữa và ngã xuống vì xung thần kinh từ não không thể đến được cơ xương." Lâm Duẫn Nhi nhìn vào bản báo cáo và nói, đoạn ngẩng mặt lên: "Tôi đoán chất này được tiêm sau thuốc tê, lượng thuốc tê kia rất nhỏ và cô biết đấy, khi thuốc tê hết công hiệu, đau đớn sẽ ập đến nhanh không thể tưởng."

"Những gì cô nói, nó khác xa với hai vị bác sĩ kia." Trịnh Tú Nghiên cầm lấy bản báo cáo và xem xét thật kỹ.

"Dĩ nhiên, cô thử nghĩ xem một người hành nghề mổ lợn, nay lại đi trồng lúa thì không phải vừa không có kinh nghiệm vừa ngược đời sao?" Lâm Duẫn Nhi khoanh tay tựa vào tường, phì cười nhìn Trịnh Tú Nghiên và nghiêng đầu hỏi: "Madam Jung định đi ra ngoài sao? Tôi cùng đi với cô được không?"

Thật ra Lâm Duẫn Nhi không biết vì cái gì mà cô lại bị cô nàng mặt than không một tí cảm xúc nào hấp dẫn nữa. Có lẽ lúc ở tàu điện ngầm bị nàng ta dẫm lên chân vì nghĩ cô sờ mông nàng ấy, hay cái lúc hưởng trọn một cái tát đau điếng của nàng giữa hàng trăm con mắt của các y tá và các viên cảnh sát. Cũng có lẽ là cái bóng đơn độc của nàng khiến cô ám ảnh mãi không thôi.

Đó là khi cô đi lên sân thượng của bệnh viện để hít thở không khí và cô thấy bóng lưng bé nhỏ của nàng. Một cái bóng đơn độc mà không cách nào cô có thể chạm tới, sự cô độc đó như một cái bao vô hình tách nàng khỏi cái nhộn nhịp, huyên náo xung quanh nên cho dù đứng giữa biển người, cô vẫn thấy cái sự lẻ loi đó bao trùm lấy nàng thật kỹ. Cô không hiểu vì sao nàng lại cô đơn, Thôi Tú Anh nói rằng nàng còn một người em gái tên Krystal Jung – Trịnh Tú Tinh. Vậy thì vì sao nàng lại cô đơn?

"Được thôi, nếu bác sĩ Lâm không phiền." Nàng mỉm cười có lệ.

"Gọi Duẫn, được không? Gọi bác sĩ Lâm nghe xa lạ lắm." Lâm Duẫn Nhi đề nghị và đuổi theo phía sau bước chân nhanh nhẹn của nàng. Cô muốn tiến sâu vào trong cuộc sống của nàng, cô muốn cùng nàng chia sẻ sự cô đơn kia.

"Gọi Duẫn thì quá thân mật, tôi không biết tôi lấy thân phận gì để gọi." Trịnh Tú Nghiên vẫn lạnh lùng bước đi.

"Đồng nghiệp, bạn bè, sau này là người yêu." Lâm Duẫn Nhi cười sáng lạn.

Quả nhiên sau câu nói đó, nàng khựng bước chân, quay lại, khuôn mặt lạnh lùng: "Cô có thể nghiêm túc một chút được không? Bác..."

"Là Duẫn." Lâm Duẫn Nhi cất lời.

"Được rồi, Duẫn thì Duẫn, giờ thì im lặng đi." Nàng thở dài, đoạn mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Cô ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt vẫn không tắt được nụ cười.

...

Khi vừa đến nhà của nạn nhân, Thôi Tú Anh và Hoàng Mĩ Anh đã đứng chờ sẵn, hai người họ khá ngạc nhiên vì Lâm Duẫn Nhi đi cùng với Trịnh Tú Nghiên, hai người họ ngay lần đầu gặp đã như nước với lửa rồi.

"Sếp! Cô bé đó đã không còn hoảng loạn và sợ hãi nhưng chúng tôi sợ con bé đang ở giai đoạn đầu của trầm cảm. Ngày hôm qua, cha nuôi cô bé chết trong một tai nạn xe ở ngoại ô thành phố, chiếc xe bốc hỏa nên xác chết cũng không còn nguyên vẹn. Điều duy nhất còn sót lại là bảng số xe và một ít thông tin của nạn nhân, cho nên chúng tôi dễ dàng biết được danh tính người chết." – Thôi Tú Anh nói một hơi, sau đó Hoàng Mỹ Anh bổ sung thêm: "Người chết là chồng của nạn nhân hôm trước."

"Gia đình nạn nhân có gây thù chuốc oán với ai không?" Trịnh Tú Nghiên hỏi.

"Gia đình này mới chuyển đến nhưng khá là ít giao tiếp với xung quanh, căn nhà luôn đóng kín cửa và cổng. Khi nãy chúng tôi nói chuyện với cô bé nhưng con bé không hề trả lời." Hoàng Mĩ Anh cho biết.

"Được rồi, tôi sẽ vào trong xem thế nào." Trịnh Tú Nghiên lên tiếng, đoạn đẩy cửa bước vào.

"Tôi vào cùng cô." Lâm Duẫn Nhi nắm cổ tay Trịnh Tú Nghiên kéo lại, ánh mắt nhu tình như nước.

Đợi hai người kia đi xong, Thôi Tú Anh gác tay lên bả vai Hoàng Mĩ Anh, nhìn theo hướng hai người vừa đi.

"Nè Mĩ Anh, cậu có nghĩ rằng Lâm Duẫn Nhi thích Trịnh Tú Nghiên?"

"Thái Nghiên nhà tớ nói rằng Lâm Duẫn Nhi bị Trịnh Tú Nghiên dẫm lên chân một cái đau điếng vì Tú Nghiên nghĩ Duẫn Nhi là người sờ mông cậu ấy lúc ở trên tàu điện ngầm. Sau đó là Lâm Duẫn Nhi bày ra kế hoạch cưa cẩm cô nàng công chúa quý tộc họ Trịnh kia." Hoàng Mĩ Anh khẽ thở dài.

"Sao cậu biết?" Thôi Tú Anh hơi ngạc nhiên.

"Tớ nghe được."

"Vậy là Quyền Du Lợi chưa kể cho cậu nghe rằng hai ngày qua, Lâm Duẫn Nhi luôn lén lút nhìn con gái nhà người ta từ đằng sau à?" Thôi Tú Anh ngạc nhiên, chẳng lẽ cô nàng ngơ này đã bỏ qua chuyện gì rồi sao?

"Tú Nghiên biết không?"

"Dĩ nhiên là không rồi! Lâm tiểu quỷ đang yêu thầm Trịnh mặt than mà." Thôi Tú Anh cười nắc nẻ, nhìn thấy ánh mắt tò mò của Hoàng Mĩ Anh, Thôi Tú Anh nói tiếp "Tớ thấy một đống hồ sơ ghi chép về thân thế của Tú Nghiên trên bàn làm việc của Lâm tiểu quỷ."

"Hy vọng hai người họ sẽ thành đôi." Hoàng Mĩ Anh cảm thán.

...

"Tử Hồng, em khỏe không? Chị đến thăm em." Trịnh Tú Nghiên bước đến chỗ cửa sổ, nơi một cô gái 16 tuổi đang ngồi nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

"Chị đến rồi sao?" Cô gái quay lại, khuôn mặt thiên thần đó vẽ lên một nụ cười gượng gạo.

Lâm Duẫn Nhi thầm đánh giá, cả căn nhà rộng lớn, hơn nữa lại vừa xảy ra một vụ án mạng kinh hoàng trong nhà, thế mà một cô bé 16 tuổi đó lại không có biểu hiện sợ sệt lại còn bình tĩnh có tâm trạng ngắm cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Đừng đề cao Lâm Duẫn Nhi quá, cô chỉ là tùy tiện đoán mà thôi. Biểu hiện của cô bé Tử Hồng này là thật là điềm tĩnh, khiến Lâm Duẫn Nhi không ngừng tò mò.

Bước đến bên cạnh Tử Hồng, một tấm chăn dày phủ qua phần bùng dưới, che đi đôi tay của cô bé, Trịnh Tú Nghiên ngồi ở ghế bên cạnh, lấy tay kéo những lọn tóc phủ trước mặt Tử Hồng, dịu dàng hệt như một người chị. Đúng rồi, cô ấy cũng có em gái mà.

"Tử Hồng, em đừng buồn, tụi chị sẽ tạo điều kiện tốt nhất để em học tập. Chị cũng sẽ đến thăm em thường xuyên." Trịnh Tú Nghiên trịnh trọng nói, nàng mỉm cười, một nụ cười chân thành và ấm áp.

"Có gì là không thể vượt qua đâu chị." Rồi cô bé 16 tuổi quay sang nàng cười đầy bí ẩn, nụ cười khiến nàng rợn cả tóc gáy, khác với vẻ mặt khóc lóc đầy bi thương của cô bé khi ở hiện trường vụ án ngày hôm đó. Nói xong cô bé rút tay ra khỏi cái chăn dày và cái thứ cô bé cầm trong tay là một cái bào thai đầy máu nằm trong một cái tui nilong.

"Chỉ ba tháng nữa nó sẽ trở thành em của em. Nhưng mà chị biết không? Em sẽ không để nó có cơ hội nhìn thấy thế giới này." Theo sau câu nói đó là cả một tràn cười ghê rợn vang vọng khắp căn phòng.

Lâm Duẫn Nhi hét gọi Thôi Tú Anh và Hoàng Mĩ Anh và ôm lấy Trịnh Tú Nghiên trong khi cô nàng cảnh sát vẫn mở to mắt và chưa kịp hoàn hồn.

...

Lâm Duẫn Nhi đưa đến trước mặt Trịnh Tú Nghiên một cốc cà phê nóng, đoạn ngồi xuống, dùng bàn tay thanh mảnh của mình nắm chặt lấy bàn tay của Trịnh Tú Nghiên trấn an nàng.

"Tú Anh đã lấy lời khai của cô bé. Có lẽ những chuyện trong quá khứ đã ám ảnh con bé đến tội nghiệp." Cô ngưng lời, quan sát sắt mặt của Trịnh Tú Nghiên, thấy nàng vẫn bình thường, đoạn nói tiếp: "Những lời khai hoàn toàn trùng khớp với thông tin chúng ta điều tra được. 13 tuổi, Tử Hồng được gia đình nạn nhân nhận nuôi, từ đó trở đi, cô bé trở thành nạn nhân tình dục của cha nuôi mình. Điều quái dị hơn là người mẹ nuôi cũng biết chuyện này nhưng thay vì báo cho cảnh sát, bà ta lại che dấu cho chồng và ra sức đánh đập con bé tàn nhẫn. Sau những lần bị hãm hiếp đó, cô bé đâm ra trầm cảm và hai lần cô bé đã tự mình đi phá thai. Cùng với việc bị đánh đập hằng ngày khiến cô bé có những biểu hiện đầu tiên của bệnh tâm thần. Sự việc kéo dài nhiều năm cho đến khi người cha đi công tác, cô bé đã giết mẹ nuôi của mình...để trả thù. Còn về việc của ông bố thì tôi nghĩ là có người khác nhúng vào, cũng có thể là ngoại trừ cha mẹ của cô bé, có nhiều hơn một người biết về cô bé."

Dứt câu nói, một khoảng lặng bao trùm cả hai người, mùi cà phê vẫn nồng nàn lan tỏa trong không khí. Trịnh Tú Nghiên yên lặng hướng ra phía cửa sổ, trong lòng tràn ngập những nỗi cảm xúc khó mà diễn tả. Vì sao họ có thể đối xử với một cô bé 13 tuổi như thế? Tuy rằng cô bé giết người là sai, người chết lại càng không thể sống lại nhưng những việc khi còn sống họ từng làm đều là việc mà pháp luật đáng ra phải trừng phạt.

Vậy rốt cuộc phải nên như thế nào mới đúng? Trịnh Tú Nghiên thật sự không thể cho bản thân một đáp án chính xác.

Lâm Duẫn Nhi cũng có một suy nghĩ tương tự, đến cuối cùng thì ai đúng ai sai? Cuối cùng thì Tử Hồng phải ở trong trại giam, vùi dập niềm hy vọng của tương lai. Một cô bé tội nghiệp, vì thiếu vắng tình thương mà trở nên quá tàn nhẫn. Hóa ra yêu thương không phải chỉ là một thứ gia vị trong thức ăn mà khi không có nó ta cũng có thể miễn cưỡng nuốt được.

Yêu thương ràng buộc giữa người với người, khiến con người ta hạnh phúc trong vài giây rồi lại trở mặt đâm bạn một phát thật đau.

Thật phức tạp.