Văn Án

Lúc mới quen. Nàng hỏi cô: "Duẫn. Duyên phận là gì?"

Cô yêu chiều vuốt mái tóc màu hạt dẻ của người kia, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của nàng và nói: "Duyên phận chính là trong hàng vạn con người, gặp được đúng người cần gặp. Một người thuộc về em, chỉ thuộc về một mình em."

Lúc lạc nhau giữa biển người, nàng đến ngay cả tìm cớ để biện hộ cho cô cũng lười biếng. Nhớ lại câu nói năm xưa, nàng bật cười trong nước mắt, là tự nhạo cười chính bản thân. Duyên phận gì chứ, tình yêu gì chứ? Chỉ là một trò cười cho thiên hạ, yêu nhau sâu bao nhiêu, nhớ nhau nhiều bao nhiêu, cuối cùng vẫn phải chia tay.

Tình yêu cũng giống như chơi trò bập bênh. Một người thì thiếu, ba người thì dư. Hai người lại vừa đủ, cho nên chỉ cần một người rời đi thì xem như trò chơi kết thúc.

"Năm đó Duẫn có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"

Lâm Duẫn Nhi, nói thẳng ra là một hồi ức đã tắt trong lòng Trịnh Tú Nghiên, cả đời này nàng cũng không muốn đi nhóm lại nữa.

Thì ra là Trái Đất tròn là để những người yêu nhau gặp lại nhau, thế nhưng gặp lại để làm gì khi mà chẳng ai trong cuộc có thể viết nổi cái kết.