Chương 28: Hắc Đản và ông nội

Hắc Đản dường như rất tò mò về hàm răng của mình, không kìm được đưa tay ra chạm vào chiếc răng nhỏ duy nhất. Mỗi khi nhìn thấy hành vi này, Kế Hoan sẽ đánh vào bàn tay nhỏ của thằng nhóc con, vì vậy khi Kế Hoan và ông nội ở gần, Hắc Đản sẽ ngoan ngoãn rút móng ra, nhưng sau khi Kế Hoan đến trường, ông nội không để ý, Hắc Đản cuối cùng cũng thành công một lần.

Nó xoay sở để chạm vào răng nhỏ của mình.

Sau đó--

Bàn tay nhỏ bị răng cắn cho bị thương mất rồi!

Kế Hoan tranh thủ giờ nghỉ trưa để hoàn thành bài tập về nhà, tính ngủ một giấc để lấy sức, không ngờ lại mơ thấy Hắc Đản khóc rất to.

Trong mộng, Hắc Đản khóc lóc thảm thiết vô cùng, nhưng đây không phải là nguyên nhân khiến Kế Hoan kinh ngạc, cái chính là con quái vật đang ôm Hắc Đản trong giấc mơ!

Một con quái vật không thể tưởng tượng được đang giữ chặt lấy Hắc Đản.

Nó mang hình dáng Kế Hoan cả đời chưa từng nghe qua: toàn thân xám đen, trên người có vảy cứng, khuỷu tay, mu bàn tay, tai, cằm đều có lông trắng, trên đầu mang sừng dê!

Con quái vật này rất cao, nhưng lại gầy dị thường, Kế Hoan gần như có thể đếm được số lượng xương sườn trên người đối phương. Nó có một đôi móng vuốt rất lợi hại, móng tay sắc bén, trên mu bàn tay còn có những sợi lông cứng hư thép. Lúc này, Hắc Đản không ngừng vùng vẫy kêu khóc dưới cặp móng vuốt sắc nhọn của con quái vật, với mỗi chuyển động của nó, cơ thể của Hắc Đản dường như bị biến thành một phần của màn sương đen...

Kế Hoan hốt hoảng đứng dậy, nói gì đó với Vương Tiểu Xuyên rồi chạy về nhà!

Kể từ khi phát hiện Hắc Đản thỉnh thoảng có thể chia sẻ giấc mơ với mình, Kế Hoan trở nên rất thận trọng với việc nằm mơ, mặc dù những gì xảy ra vừa rồi có thể là của chính anh, nhưng cũng có thể là Hắc Đản đang thực sự kêu cứu.

Kế Hoan mặc kệ mọi thứ chạy về nhà.

Khi anh mở tung cửa nhà ra, l*иg ngực không ngừng nhấp nhô hổn hển, phát hiện Hắc Đản đúng là đang khóc, nhưng người đang giữ thằng nhóc không cho nó đi lung tung lại là ông nội.

Để ý thấy Kế Hoan đã trở về, trên mặt ông cố và cháu trai gần như đồng thời xuất hiện biểu cảm cầu cứu.

"Tiểu Hoa! Mau mang Hắc Đản đi, ô ô! Râu của ta..." Râu trên cằm bị Hắc Đản bứt cả nắm lớn, ông nội vội vàng giao Hắc Đản cho Kế Hoan.

Rõ ràng Hắc Đản không thể chờ được để lao vào vòng tay của chú mình, gần như cùng lúc nhìn thấy Kế Hoan, nhóc đã buông tha râu tội nghiệp của ông cố, đưa móng vuốt nhỏ về phía Kế Hoan.

Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, Kế Hoan có phần không nói nên lời: Vào buổi trưa, trong lúc ông nội đi vệ sinh, Hắc Đản lén lút duỗi ma trảo về phía chiếc răng nhỏ, chỉ là răng quá sắc bén, ngón tay của cậu bị cứa đứt. Nhìn ngón tay út đẫm máu, Hắc Đản khóc lóc không ngừng, ông nội dỗ mãi không được, mãi đến giờ ngủ trưa cố định thì Hắc Đản mới chịu ngủ thϊếp đi, sau đó Kế Hoan nằm mơ.

“Chú đã bảo là không được chạm vào răng cơ mà, không nghe lời đúng không?” Quấn băng cá nhân lên bàn tay mảnh khảnh của Hắc Đản, Kế Hoan vừa nói vừa cẩn thận quan sát vết thương.

Mặc dù Kế Hoan trước đây thường xuyên bị móng vuốt nhỏ của Hắc Đản tóm lấy, nhưng Hắc Đản sẽ không dễ dàng để anh chạm vào tay mình.

Đây là lần đầu tiên Hắc Đản đưa tay mình cho Kế Hoan.

Một bàn tay thực sự.

Móng tay của Hắc Đản vừa dài vừa sắc nhọn, không giống con người chút nào...

Kế Hoan mặt không đổi sắc dán miếng băng cá nhân lên, sau đó còn thổi thổi một hồi.

“Được rồi, thổi thổi sẽ không đau nữa.” Anh dỗ Hắc Đản như cách ông nội thường an ủi khi anh bị thương hồi nhỏ.

Đôi mắt to tròn màu trắng sũng nước nhìn chú mình không chớp, sau khi giọt nước mắt cuối cùng biến mất, Hắc Đản đột nhiên làm ra một động tác kỳ lạ:

Hắc Đản vừa nhìn vừa há to miệng miệng với Kế Hoan.

Một mảnh đỏ tươi.

Đầu óc choáng váng chốc lát, Kế Hoan mới cẩn thận nhìn sang. Sau đó, anh phát hiện ra rằng miệng của Hắc Đản không phải là màn sương đỏ giống như cái lỗ không đáy xuất hiện trong đầu hồi trước, mà là một thứ gì đó rất sống động, được làm bằng máu thịt. Tuy nhiên, không giống như miệng của những người bình thường, bên trong miệng của Hắc Đản có màu đỏ tươi như máu, hơn nữa hình như máu đang chảy máu...

Không, không phải "hình như", mà là thật sự đang chảy máu.

Trong cái miệng nhỏ, Kế Hoan lần đầu tiên nhìn thấy chiếc răng nhọn mới nhú, nó mọc phía hàm dưới, có màu trắng, hình dạng không bình thường lắm...

Ánh mắt Kế Hoan chỉ dừng lại trên răng thằng cháu một lúc rồi rời đi, sau đó anh chú ý đến nước bọt của Hắc Đản, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó. Để chứng minh suy đoán của mình, Kế Hoan cẩn thận lau sạch ngón tay, sau đó đưa chúng vào miệng Hắc Đản, ấn ấn vài chỗ trong cái miệng nhỏ một hồi, đến khi chạm vào chỗ nào đó, Hắc Đản đột nhiên ngậm miệng lại, dùng một đôi mắt vòng trắng dã nhìn chú mình, lại khóc nấc lên.

Sau đó Kế Hoan nhẹ nhàng xoa đầu Hắc Đản.

"Hóa ra không chỉ có ngón tay bị cứa, mà miệng của Đản Đản cũng bị thương rồi."

Chà, răng làm gãy ngón tay, ngón tay lại chọc thủng miệng, Hắc Đản tự mình dựng một vở kịch "tự mâu thuẫn", trông... khá buồn cười...

Cuối cùng không kìm được, anh bật cười thành tiếng.

Ngón tay nhẹ nhàng gãi vào vòm miệng của Hắc Đản, Hắc Đản không chịu được ngứa ngáy mà há miệng, Kế Hoan nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của thằng cháu, thổi nhẹ từng hồi.

"Được rồi, thổi thổi là không đau nữa."

Dù sao cũng chẳng thể dán băng cá nhân vào miệng, uống thuốc cũng không dễ dàng, vì vậy đành phải ản ủi tâm lý tâm lý thôi.

Hắc Đản sau khi được dỗ dành hồi lâu, lại tiếp tục mở cái miệng nhỏ nhắn, yêu cầu được “dỗ” tiếp.

Chà, vậy là Kế Hoan lại thổi thổi cho thằng bé.

“Hắc Đản, cháu cần phải cắt móng tay, nếu không sau này lại tự làm mình bị thương.” Nâng một cái móng nhỏ lên, Kế Hoan đưa ra đề nghị.

Hắc Đản chỉ trừng mắt nhìn chú của mình, được rồi, lần này còn mở miệng nữa.

“Nếu như không nói gì, coi như là đồng ý.” Thấy Hắc Đản biểu hiện có chút kỳ quái, Kế Hoan thay nhóc đưa ra quyết định.

Lấy chiếc kéo cắt móng tay được cho là có tuổi thọ bốn mươi năm từ trong phòng của ông nội, Kế Hoan bắt đầu nghiêm túc cắt móng tay cho Hắc Đản.

Sau khi cắt móng tay, trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hắc Đản, Kế Hoan lại cầm ngón tay út của cậu lên rồi vuốt vuốt.

Nó hơi đau một chút, nhưng... không bị gãy.

Nghĩ trong lòng, Kế Hoan bảo Hắc Đản nhìn vào chỗ bị móng tay xẹt qua.

"Nếu cháu cắt móng tay, sẽ không bị cào trúng nữa." Anh khẽ nói với Hắc Đản.

Vẻ mặt Hắc Đản vẫn còn khá hoang mang.

Vì vậy, Kế Hoan lại vươn "móng vuốt ma thuật" về phía nhóc.

Duỗi đôi tay ra, Kế Hoan khẩy nhẹ vào chỗ thịt ngứa của Hắc Đản, buộc Hắc Đản phải cười đến mức run rẩy kịch liệt.

Kế Hoan hài lòng.

"Chà, đã đến lúc cười rồi."

Sau lần này, Hắc Đản dường như đã học được bài học, thằng bé không dám cho tay vào miệng nữa. Ngược lại, nó tựa hồ biết răng của mình là đồ vật đáng sợ, sau này ăn cơm cũng cẩn thận hơn, bình thường một miếng bánh bích quy ăn rất nhanh, nhưng hiện tại lại ăn rất lâu, nhai từ từ, giống như con rùa nhỏ.

"Ha! Hắc Đản nhà chúng ta ăn được như vậy thì không cần lo lắng nữa!" Ông nội đắc ý vươn tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ Hắc Đản, nhưng do mắt quá kém, nên lại chọt trúng cái miệng của Hắc Đản.

Hắc Đản đang ăn bánh quy đột nhiên bị nghẹn.

Hắc Đản lại khóc!

Hầy, Hắc Đản và ông nội...

Nhìn Hắc Đản khóc thảm thiết, ông nội ở một bên nịnh nọt cầm chiếc bánh kếp đưa cho Hắc Đản, ánh mắt cuối cùng lại rơi vào bộ râu bạc trắng của ông nội, Kế Hoan thở dài trong lòng: Trong giấc mơ của Hắc Đản, ông nội là một con quái vật to lớn đáng sợ, anh nên nói thế nào đây? Ông nội nếu biết nhất định sẽ rất thương tâm.