Chương 27: Mọc răng

Biết Kế Hoan giúp chị Trương giải vây, viện điều dưỡng rất hào phóng cho phép anh tập trung làm việc ở bên kia một thời gian. Dù sao, mấy vị khách không mời mà đến này thoạt nhìn rất có quyền lực, thuận theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nhiều, Kế Hoan có thể đứng ra giải quyết để tránh mất lòng khách, cũng coi như là chuyện tốt với viện dưỡng lão.

Vì vậy trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào Kế Hoan cũng đến cách vách bên cạnh "làm công ", không ít người tò mò về trải nghiệm của anh ở phía bên kia, nhưng dù có gặng hỏi thế nào, Kế Hoan cũng chỉ nói rằng công việc là quét dọn ở vườn hoa, kiểm tra ở đó rất nghiêm ngặt, anh cũng chưa từng ra ngoài sân bao giờ.

Những người đến hỏi đều thất vọng ra về.

Vương Minh Tình và Vương Tuyên Nhã cũng thất vọng, người đề nghị Kế Hoan làm việc ngày hôm đó tên là Vương Tuyên Nhã, lúc cô ta đến hỏi tình hình vào ngày hôm sau thì Kế Hoan mới biết được. Cô cũng là học sinh chuyển trường, nhưng nhỏ tuổi hơn Kế Hoan một bậc.

Vương Tuyên Nhã hỏi Kế Hoan về tình hình bên đó rất chi tiết, lúc đầu Kế Hoan còn tưởng rằng cô muốn hỏi để đối phó với trưởng bối ở nhà, nhưng rất nhanh, Kế Hoan lờ mờ nhận ra mục đích của cô còn hơn thế nữa.

Những người được gửi đến đó đều xuất thân từ gia đình có danh tiếng, gia đình chỉ nói họ đến đây rồi làm tốt công việc của mình, không có bất kỳ lời nào khác.

Vương Tuyên Nhã thông minh hơn nhiều so với những gì cô ta thể hiện, sự kiêu ngạo chỉ là vẻ bề ngoài, cô ta không muốn bản thân mờ mờ mịt mịt, không rõ tình huống nên mới thuê anh làm việc để thăm dò?

Vì hai người này là "người sử dụng lao động" nên Kế Hoan vẫn miêu tả rất chi tiết quá trình làm việc của mình cho họ nghe, nhưng chỉ có vậy thôi. Chị em Vương Huyền Nhã tức đến dậm chân, nhưng biểu hiện của Kế Hoan vẫn ngay ngốc, bọn họ cũng không có biện pháp.

Tuy nhiên, hai người họ hình như cũng đã hỏi chuyện mấy cô gái làm việc ở đó, biết rằng công việc thực sự cũng chỉ là nhặt rác với lau rửa bể nước nóng linh tinh, vì vậy không nghi ngờ nhiều về câu trả lời của Kế Hoan. Vốn dĩ đã không nuôi hy vọng nên cũng chẳng thất vọng là mấy.

Vậy nên họ cũng không biết, thực chất công việc của Kế Hoan đã sớm thay đổi so với những cô gái đó.

Sau khi dọn vườn ba ngày liền, Kế Hoan được điều chuyển đến nơi khác làm việc.

Trong khi những người khác vẫn đang nhặt rác ở sân nhà, Kế Hoan đã được vào phòng, nhận trách nhiêm lau sàn gỗ.

Sự xa hoa sang trọng của những ngôi nhà ở đây thật khó tin, vượt xa những gì một cậu bé nhà quê như Kế Hoan có thể tưởng tượng. Một hành lang mà cần phải được lau dọn ba lần trong vòng ba giờ, Kế Hoan phụ trách một trong những hành lang đó.

Thời gian làm việc của Kế Hoan ở đây là từ 6 giờ chiều đến 9 giờ tối mỗi ngày, gần giống như ở viện dưỡng lão trước đây, nhưng chỉ có một điểm khác biệt: ở đây không phụ trách bữa tối.

Cũng biết nơi này không có nhà ăn, đói bụng hai ngày, Kế Hoan bắt đầu tự mang cơm tới.

Đương nhiên, những thứ như hộp cơm trưa không thể mang vào, cho nên Kế Hoan mang theo rất nhiều bánh bích quy nhỏ. Những ngày này trước khi đi ngủ, Hắc Đản luôn phải mυ"ŧ ngón tay của Kế Hoan một lúc mới chịu nhắm mắt, vì vậy Kế Hoan thường mơ thấy Hắc Đản cắn ngón tay của mình vào ban đêm, mặc dù anh không sờ được răng trong miệng Hắc Đản, nhưng Kế Hoan đã hỏi thăm, nghĩ rằng Hắc Đản có lẽ sắp mọc răng, vì vậy bánh kếp đặc biệt nhãn hiệu Kế Hoan đã ra đời.

Nguyên liệu rất đơn giản, chỉ là bột mì và sữa bột, còn thêm trứng gà, mặc dù nhìn biểu cảm của Hắc Đản, Kế Hoan cũng không biết được cậu có thích ăn hay không, nhưng mấy ngày nay chỉ cần nhóc muốn gặm ngón tay, anh lại nhanh chóng đút cho nhóc một miếng bánh, theo thời gian, mấy ngày nay Hắc Đản ăn bánh rất chăm chỉ, có lẽ là không ghét.

Nghĩ đến dáng vẻ nhỏ nhắn gặm bánh bích quy nhỏ của Hắc Đản, đôi mắt của thằng nhóc híp lại thành một đường, Kế Hoan không khỏi nở nụ cười.

Bảy giờ tối, Kế Hoan bắt đầu cảm thấy đói, lau sàn nhà xong, ngồi xuống một chỗ ít người để ý đến, anh bắt đầu lấy ra một túi bánh bích quy nhỏ ăn. Bài tập ở trường không quá nặng, nhưng để duy trì điểm số, Kế Hoan thường sẽ ôn lại bài tập đã học trong đầu khi đi làm thêm.

Kế Hoan vừa ăn vừa ôn bài, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói:

"Có ngon không?"

Thanh âm không hề có dấu hiệu báo trước, Kế Hoan căn bản không nghe thấy có người tới gần, vội vàng quay đầu lại, lại lần nữa chìm vào trong đôi mắt như màn đêm kia.

Người anh gặp lần trước đã đứng bên cạnh từ lúc nào.

Thấy ánh mắt người nọ cứ dán vào chiếc bánh quy trong tay mình, Kế Hoan ngập ngừng một hồi, cuối cùng đưa chiếc bánh quy trong tay ra.

Những ngón tay mảnh khảnh, xanh xao cầm một miếng lên rồi bắt đầu ăn.

Người nọ ăn hết sức kiềm chế, đôi môi mỏng sáng màu hé mở, chỉ có một miếng bánh quy nhỏ thôi mà cũng phải ăn chậm nhai kỹ, biểu cảm đó, trông rất nghiêm túc.

Kế Hoan đột nhiên nghĩ đến Hắc Đản.

Hắc Đản cũng rất nghiêm túc trong việc ăn bánh quy.

"Đây là cái gì? Vị...hơi thanh đạm." Người nọ không nhịn được bày tỏ ý kiến.

Trên thực tế, đánh giá đã coi như không tệ rồi, khi Kế Hoan ăn bánh quy trong giờ học, Vương Tiểu Xuyên cũng lén lút ăn thử mấy cái, sau đó vẻ mặt đồng tình bảo đồ ăn của trẻ con đúng là không ngon chút nào.

Kế Hoan ăn bánh quy khô của Hắc Đản để tiết kiệm tiền, mẹ của Vương Tiểu Xuyên cho Hắc Đản quá nhiều sữa bột, cho dù Hắc Đản ăn nhiều đến mấy cũng không hết, nên anh đành dùng làm nguyên liệu bánh quy, chủ yếu là cho Hắc Đản ăn, còn thừa thì anh với ông nội chia ra ăn cho hết. Kế Hoan và ông nội không kén ăn, ăn quen rồi lại thấy ngon.

“Là bánh bích quy trẻ con.” Kế Hoan đáp, suy nghĩ một hồi, lại bổ sung: “Tôi tự làm, dùng sữa bột trẻ con, vậy nên đúng là rất nhạt.”

Sau đó, lần đầu Kế Hoan tiên nhìn thấy biểu cảm trên mặt người kia thay đổi.

Một sự thay đổi rất tinh tế, nói thế nào nhỉ...

Kế Hoan cảm thấy lần đầu tiên mình được người kia "để ý".

Trước đó, mặc dù hai người gặp nhau, cũng nói vài câu, ánh mắt của người đàn ông cũng rơi vào trên người mình, nhưng... Kế Hoan luôn cảm thấy đối phương chưa từng thực sự nhìn vào mình.

Có chút kỳ quái, nhưng trong lòng Kế Hoan vẫn luôn có loại cảm giác này.

"Trẻ con? Nhà cậu có trẻ con sao?" Đối phương nghiêm túc nhìn chằm chằm một hồi, Kế Hoan nghe hắn hỏi.

“Ừm, con của chị tôi sắp được một tuổi rồi.” Nghĩ tới đây, Kế Hoan thành thật trả lời.

"Ồ? Thế nó mỗi ngày ăn cái gì?" Người nọ hình như khá tò mò về trẻ nhỏ.

Sau khi suy nghĩ về công thức nấu ăn của Hắc Đản, Kế Hoan sắp xếp lại từ ngữ, trả lời: “Chủ yếu là sữa bột, sau đó còn có sữa trứng, rau củ xay nhuyễn, cháo nột… Mặc dù có thêm thực phẩm bổ sung nhưng thằng bé vẫn thích sữa bột nhất.”

Đây là sự thật, dù ngày nào cũng ăn bổ sung nhưng Hắc Đản vẫn nhất quyết đòi uống ba bình sữa mỗi ngày, đặc biệt là trước khi đi ngủ, trong “giấc mơ” của Hắc Đản, tần suất bú bình cũng là cao nhất.

"Ha! Thích sữa bột nhất sao?" Phản ứng của người nọ có chút kỳ lạ, trẻ con thích uống sữa thì có gì ngạc nhiên chứ.

Mặc dù Hắc Đản của anh trông hơi khác với những đứa trẻ khác, nhưng cũng thích uống sữa như thường thôi.

Có lẽ, người này trước đây chưa từng nuôi dạy đứa trẻ, nên mới không rõ? Nghĩ tới mình trước kia cũng không biết nuôi trẻ con thế nào, Kế Hoan ném phản ứng của hắn ra sau đầu.

Người kia tiếp tục tò mò hỏi về Hắc Đản.

Những người cùng tuổi thường không có hứng thú với chuyện này, nhưng người đó lại rất nghiêm túc lắng nghe. Hắc Đản thích ăn lòng đỏ trứng không thích ăn lòng trắng trứng, thích đồ màu xanh, nhất định sẽ tiểu dầm một lần rồi mới chịu mặc đồ mới.... Nghe đến đây, người nọ còn cười. Trước mặt có thính giả ủng hộ như vậy, Kế Hoan ban đầu lắp bắp cũng dần trôi chảy, cũng chính trong quá trình kể, anh chợt nhận ra, hóa ra mình đã cùng Hắc Đản có nhiều kỷ niệm đến thế.

"...Nghe có vẻ là một đứa bé rất dễ thương..." Cuối cùng, người nọ để lại một câu như vậy, sau khi khen bánh kếp của Kế Hoan, hắn thậm chí còn xin Kế Hoan hai miếng, sau đó mới rời đi.

Sau khi trở về nhà vào buổi tối hôm nay, Kế Hoan như thường lệ chơi với Hắc Đản rất lâu, chọc vào khuôn mặt nhỏ của Hắc Đản trước khi đi ngủ:

" Hắc Đản, hôm nay có người khen cháu đáng yêu đấy."

Phản ứng của Hắc Đản: lại cho ngón tay của chú mình vào miệng, giống như đang ăn bánh quy, mà thực chất thằng bé cũng đang ăn ngón tay của chú mình một cách nghiêm túc. Nó không đau, nhưng ngứa, lần này, Kế Hoan bất ngờ chạm vào thứ gì đó nhòn nhọn trong miệng Hắc Đản.

Hắc Đản mọc răng rồi.