Chương 29: Giấc mơ

So với những người cùng trang lứa, quy luật sinh hoạt hàng ngày của Kế Hoan khắc nghiệt đến đáng sợ.

Sáng nào cũng dậy lúc 5:30, tắm rửa sạch sẽ rồi nấu ăn, ngoài bữa sáng ra, Kế Hoan còn chuẩn bị đồ ăn cả ngày cho ông nội, món tiếp theo sẽ được đặt trong tủ lạnh. Cách đây không lâu, Kế Hoan mua một lò vi sóng bằng tiền kiếm được từ công việc bán thời gian, có chức năng đơn giản và có thể hâm nóng đồ ăn, hơn nữa loại lò vi sóng này rất tiện lợi cho người già mắt kém.

Trong khi nấu thì tranh thủ đun sôi nước, cho một ít rau củ quả xay nhuyễn vào cùng lúc, sau đó là một ít trứng vào luộc chín. Đây là khẩu phần ăn hiện tại của Hắc Đản, hiện tại trừ sữa bột ra, Hắc Đản cần ăn rất nhiều thực phẩm bổ sung, ngoại trừ rau xanh xay nhuyễn ra, Hắc Đản yêu thích nhất là trứng gà, đặc biệt là lòng đỏ trứng! Bây giờ thằng nhóc con vô cùng nhạy cảm với từ "trứng", có thể ăn một quả vào mỗi sáng!

Chụp ảnh Hắc Đản đang ngủ say trên giường, Kế Hoan đút nhóc ăn sáng xong rồi đem hắn nhét vào ổ chăn của ông nội, sau đó mới xuống núi đi học.

Từ 7:30 sáng đến 5 giờ chiều, lớp học bắt đầu, trong khoảng thời gian này, Kế Hoan sẽ đọc trước, ôn tập và làm xong bài tập trong ngày, nếu buổi trưa còn thời gian thì sẽ chợp mắt lấy sức.

Với sự sắp xếp thời gian như vậy, Kế Hoan ở trường không có thời gian để giao tiếp với các học sinh khác, nên cũng chẳng có gì lạ khi anh trở thành một người lập dị ít bạn bè.

Tình trạng này chỉ được cải thiện một chút sau khi anh quen Vương Tiểu Xuyên, nhưng cũng có giới hạn.

“Ôi, lại ngủ rồi…” Trong giờ học, Vương Tiểu Xuyên theo thói quen lén nhìn Kế Hoan ở phía sau, phát hiện Kế Hoan đã ngủ gục trên bàn từ bao giờ.

Quay đầu nhìn lên phía trước, quả nhiên giáo viên dạy toán đã nổi bão.

Để chuyển lực chú ý giáo viên sang mình, Vương Tiểu Xuyên làm ra một hành động vô cùng nghĩa khí: cậu ngang nhiên nói chuyện với bạn cùng bàn phía sau, giáo viên ngay lập tức chú ý đến điều này, bị xách lên trả lời câu hỏi, Vương Tiểu Xuyên vẻ mặt bi tráng.

Tuy nhiên, giáo viên dạy toán vẫn không quên hành vi táo tợn của Kế Hoan trước đây, quyết đinh ra thêm một bài toán khá khó trong bài tập về nhà của Kế Hoan, sau đó mới ung dung rời đi.

Câu hỏi này quả nhiên đủ khó, sau khi làm xong bài tập khác trên xe buýt, Kế Hoan vẫn không thể hoàn thành câu hỏi này, tiếp tục suy nghĩ câu trả lời trong lúc nghỉ giữa giờ.

“Bài tập toán?” Ngay khi Kế Hoan đang trốn trong lều suy nghĩ miên man, một giọng nói ấm áp đột nhiên vang lên bên tai.

Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên lại là người đó.

“A Cẩn.” Kế Hoan kêu tên hắn.

Người này tên là A Cẩn, lần thứ tư hai người gặp mặt, Kế Hoan cuối cùng cũng biết tên của hắn.

“Chào buổi tối, Kế Hoan.” Người nọ chào hỏi vài câu thì tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Kế Hoan.

“Chào buổi tối.” Kế Hoan cũng đáp lại, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lấy ra một cái túi nhỏ từ bên cạnh, đẩy vào giữa hai người.

Vẫn là thức ăn bổ sung của Hắc Đản, sau khi phát hiện A Cẩn tương đối thích loại này bánh bích quy, mỗi lần đều đơn giản mang thêm một ít.

Đến lần thứ hai, lần sau A Cẩn cũng không đến tay không, hắn bưng một bộ ấm trà mời Kế Hoan uống.

Động tác pha trà của A Cẩn uyển chuyển ưu nhã, cho dù không có trà để uống, chỉ cần nhìn hắn pha trà cũng là một loại hưởng thụ. Ngoài ra, mặc dù A Cẩn không nói rõ, nhưng hương vị của trà rất ấm áp, dư vị kéo dài, Kế Hoan chưa từng nếm qua, nhất định là loại thượng hạng.

Sự kết hợp giữa trà ngon và bánh quy tự làm cho trẻ em thì có vẻ hơi lạ, nhưng cả hai bên lại không nghĩ rằng nó có vấn đề.

Kế Hoan ngưỡng mộ điệu bộ pha trà của A Cẩn, khi A Cẩn đẩy tách trà bốc khói lên, anh cảm ơn rồi nghiêm túc uống cạn.

“Là Trương Khê sản xuất…… Bạch Phượng Hào……” Anh nói ra kết quả sau khi nếm thử.

“Ha ha, đáp án chính xác.” A Cẩn cười vui vẻ.

Trương Khê là nơi nào, Bạch Phượng Hào lại là cái gì, Kế Hoan trước kia đều không, mấy thứ này đều được A Cẩn nhắc đến lúc pha trà.

Bất quá, ở phương diện này Kế Hoan xác thực có chút thông minh, ăn đồ bên ngoài xong về nhà ngẫm lại đại khái có thể nấu theo đến tám chín phần mười, uống một lần trà mà A Cẩn giới thiệu cho thì cơ bản lần sau có thể phân biệt được.

A Cẩn là người rất tiết chế, sau khi uống một tách trà, ăn ba cái bánh quy thì dừng lại, ngược lại, Kế Hoan làm toán lâu nên thấy khá đói, gác bài tập sang một bên rồi tiếp tục ăn.

“Tôi xem qua được không?” Sau khi hỏi ý kiến

của Kế Hoan, nhận được sự cho phép thì cầm cuốn sổ của Kế Hoan lên. Không ngờ Kế Hoan chỉ mới uống xong chén trà, hắn đã viết đáp án xong đáp án rồi!

Kế Hoan nhìn cuốn sổ, kinh ngạc nói:

Giải ra được thật rồi!

Sau khi giải bài toán theo ý tưởng của A Cẩn, Kế Hoan ngay lập tức nhận ra đáp án là chính xác, phương pháp giải toán cũng rất đặc biệt, đúng là Kế Hoan chưa từng nghĩ tới, thậm chí còn xuất hiện công thức anh chưa từng học qua.

Ngoài ra, Kế Hoan cũng vô cùng ngạc nhiên trước nét chữ của A Cẩn:

Rõ ràng là sử dụng loại bút bi đơn giản nhất, nhưng nét chữ lại vô cùng tinh tế, và có vẻ như... ừm! đang viết thư pháp vậy!

“Cái này… thật tuyệt vời.” Kế Hoan chỉ có thể khen ngợi.

"Đâu có, giáo viên của em đúng là hơi ác. Bài này thuộc trình độ đại học mà. Nếu không dùng công thức này... không làm được đâu." A Cẩn chỉ cười nhạt.

“Đại học?” Kế Hoan nghe được từ này, sau đó khó có khi tò mò nhìn A Cẩn.

A Cẩn tiếp tục cười: "Tôi lớn tuổi hơn em..."

“Ồ.” Gật đầu, Kế Hoan không hỏi tiếp, chỉ nghiêm túc hỏi A Cẩn về cách sử dụng công thức, sau đó lại viết viết vẽ vẽ một hồi vào vở, sau khi xác định mình đã hiểu rõ thì quay sang chân thành cảm ơn A Cẩn.

"Không có gì." A Cẩn chỉ khẽ lắc đầu, duỗi ngón tay gõ quyển sổ trong tay Kế Hoan: "Bất quá tôi có để ý, cái này là. . . "

Nhìn thấy nơi A Cẩn chỉ, Kế Hoan mặt đỏ bừng!

Ngón tay xanh xao và mảnh khảnh kia đang chỉ vào...một con ếch xanh.

Trong vở vẽ hình con ếch nào còn chưa tính, cách vẽ còn vô cùng non nớt, y như nét vẽ của trẻ con! Lúc vẽ thứ này vốn không nghĩ tới chuyện sẽ bị người khác nhìn thấy, Kế Hoan hiếm khi đỏ mặt, một lúc lâu mới thấp giọng nói:

“Đó, đó là con ếch…”

"Ách... ếch sao? Tôi còn tưởng là cua chứ." A Cẩn không chú ý tới Kế Hoan lúng túng, ngược lại nhìn kỹ con ếch, trầm ngâm một hồi: "Nhìn kỹ tứ chi thì đúng là giống éch hơn thật, là em vẽ sao?"

A Tấn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy lăng lăng nhìn thẳng vào Kế Hoan.

Kế Hoan xấu hổ gật đầu.

"Hừm... Kỳ thật khả năng nắm bắt kết cấu đồ vật rất chính xác." Nói đến đây, A Cẩn tiếp lấy quyển sách từ trong tay Kế Hoan, chỉ vào một góc khác: "Đây là bảo thạch?"

Hắn đang đề cập đến những thứ hình tròn trong góc.

Kế Hoan càng cúi thấp đầu hơn: "Đó là trứng gà..."

"Ờ...vậy thì những cái này..."

“Là bình sữa.” Giọng nói càng nhỏ hơn.

A Cẩn lại nhìn chằm chằm Kế Hoan, một lúc sau, Kế Hoan mới nghe A Cẩn chậm rãi nói: "Đúng là không đoán được bây giờ trong đầu người trẻ tuổi đang nghĩ cái gì..."

Ếch + trứng gà + lon sữa...

Kế Hoan cũng cảm thấy những thứ mình vô tình vẽ ra ... thật khó để diễn tả.

Sau một lúc, anh cũng phục hồi tâm trạng, thì thầm:

"Đây đều là những thứ xuất hiện trong giấc mơ của tôi."