Chương 26: Sạch sẽ

Người đàn ông toàn thân trên dưới đều là màu trắng, quần áo màu trắng, da cũng trắng, chỉ có tóc và lông mày là màu đen sẫm, đúng vậy, đôi con ngươi có màu đen, đen như trời đêm đầy mây, không có sao, một mảnh đen tuyền thuần túy.

Đáy mắt cũng sâu thẳm, bình yên như nước lặng.

Ngay cả Kế Hoan vốn không mấy quan tâm đến ngoại hình của người khác, cũng bị chấn động đến mức đầu óc trống rỗng.

Tuy nhiên, anh nhanh chóng nhận ra rằng nhìn chằm chằm một người như vậy thì hơi bất lịch sự, bất kể là nam hay nữ thì cũng không nên, vì vậy nhanh chóng quay đi, nhưng sau một hồi, anh cảm thấy nếu phớt lờ người khác như vậy thì thật không tốt, vì vậy lại ngẩng đầu lên:

"Cậu ... cậu cũng tới quét dọn sao?"

Người nọ có vẻ trạc tuổi anh, "đồng phục" trên người cũng giông giống, hơn nữa lúc nãy còn nói cái gì mà sạch sẽ, nên Kế Hoan mới hỏi vậy.

Chỉ là sau khi lời này được thốt ra, đôi mắt sâu thẳm của người kia lập tức chuyển sang khuôn mặt của Kế Hoan, cứ như vậy nhìn anh chằm chằm. Người nọ rõ ràng trông ngang tuổi, nhưng khí chất tỏa ra lại cực kỳ uy nghiêm, nếu là người bình thường hẳn đã sớm không chịu được mà thu hồi ánh mắt, không dám mạo phạm.

Tuy nhiên, người trước mặt hắn lại là Kế Hoan.

Mỗi ngày đều bị Hắc Đản nhìn chằm chằm, lúc ăn cũng nhìn, lúc mặc quần áo cũng nhìn, lúc ngủ càng bị nhìn..., những ngày đầu tiên chìm vào giấc ngủ dưới cái nhìn của Hắc Đản, ban đầu Kế Hoan cũng gặp ác mộng, nhưng sau một thời gian dài như vậy, anh đã quen với nó, tất nhiên, bây giờ Hắc Đản đã nhắm mắt ngủ.

Đoán chừng trước đó Hắc Đản nhìn chằm chằm lúc anh ngủ, chắc cũng là do cảm thấy không an toàn? Sau này, khi ngẫm lại về khoảng thời gian đó, Kế Hoan vẫn cảm thấy đau lòng.

Trong lòng nghĩ đến Hắc Đản, Kế Hoan thoáng thất thần, nhưng điều này không ngăn cản anh tiếp tục nhìn người nọ, lúc người kia nhìn thẳng vào anh, anh cũng nhìn thẳng vào hắn, hình như vẫn chưa ý thức được: Giống như Hắc Đản được anh huấn luyện ra rất nhiều "thói quen", anh cũng được Hắc Đản "huấn luyện" để rồi phát triển một số "thói quen" trong giai đoạn này.

Hai người cứ tiếp tục như vậy hồi lâu, một lúc sau, người nọ dời ánh mắt trước, nhìn dụng cụ tẩy rửa trong tay Kế Hoan, sau đó lại quan sát quần áo Kế Hoan, gật gật đầu: “Ừm, ta cũng ở đây để làm vệ sinh."

Vì vậy Kế Hoan khẽ gật đầu với anh ta, thấy hắn không có gì trong tay, liền hào phóng đưa cho hắn cây chổi chưa được sử dụng trong bộ dụng cụ:

"Cho ngươi mượn."

Người nơi này rất kỳ quái, bọn họ không phát dụng cụ quét dọn, may mà anh đã tính trước, nếu không bây giờ lấy đâu ra đồ mà cho mượn?

Người trước mặt hẳn cũng không tính trước chuyện này.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, sau đó Kế Hoan tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, chuyên tâm xử lý vết bẩn trên đá.

Kế Hoan đơn giản không để ý nhiều đến quần áo giữa hai người, chỉ dựa vào màu sắc và kiểu dáng quần áo của hai người là có thể biết được đối phương có phải là người quét dọn giống mình hay không. Nếu là con gái, bọn họ nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy, chất liệu, màu sắc, chi tiết trang phục trên người hai người... Khác biệt nhiều như vậy, sao có thể là cùng một bộ?

Kế Hoan vội hoàn thành công việc để về nhà, không để ý tới phản ứng của người bên cạnh.

Cầm cây chổi dệt thô, người nọ dường như chết sững.

Hắn cụp mắt xuống, cẩn thận nhìn cây chổi trong tay, sau đó nghiêm túc bắt đầu quét dọn mặt đất gồ ghề bên cạnh Kế Hoan. Trong khu vườn hẻo lánh, trời sẩm tối, có hai người đang cặm cụi dọn dẹp, một người đang quét sàn, người còn lại đang chà sàn đá xanh làm lối đi, một lúc sau, trong vườn chỉ còn tiếng chổi sột soạt dưới nền đất, không ai trong số họ lên tiếng.

Cuối cùng, cả hai hoàn thành công việc cùng một lúc.

Nhìn sàn nhà đá xanh sạch sẽ đã được người nọ cọ rửa, lần đầu tiên trong mắt Kế Hoan lộ vẻ kinh ngạc.

Đúng là khó có thể tin được! Có trời mới biết, anh cũng không rõ bản thân phải tốn bao nhiêu thời gian để cọ rửa mặt đất gồ ghề này, chủ yếu là do đá ở đây quá bẩn, như có thứ gì đó đã bò qua, rất nhiều đá tảng đều bị bao phủ bởi một lớp bột nhão màu đen, rất khó cọ sạch. Kế Hoan phải tốn thêm một giờ để xử lý những viên đá này, mà người bên cạnh đến muộn hơn mình rất nhiều, lại làm xong cùng lúc với mình? Thậm chí nếu nghiêm túc so sánh, đối phương kỳ thực còn quét sạch hơn mình!

“Sạch quá.” Bây giờ, ngay cả Kế Hoan cũng không khỏi thở dài.

Lúc này, Kế Hoan đột nhiên hiểu ra lời Vương Tiểu Xuyên từng nói "Không khí xung quanh cậu hình như trong lành hơn so với bình thường ".

Lúc này anh cũng có cảm giác tương tự vậy.

Sau khi vào khu vườn này, không biết vì sao anh lại cảm thấy có chút đau đầu, nhưng lúc này đã không còn phản ứng khó chịu, trên người rõ ràng đầy mồ hôi, nhưng ngược lại sảng khoái hơn nhiều.

“Tôi về nhà đây, cậu có muốn đi cùng không?” Kế Hoan thật sự coi đối phương cũng là người làm công như mình, nhìn đồng hồ, hỏi đối phương có muốn rời đi cùng hay không.

Nhưng người nọ cầm cây chổi trong tay chỉ vào một mảnh đất gồ ghề khác, ý nói bên kia có việc khác phải làm, vì vậy Kế Hoan quyết định đi trước, nhưng quay đầu nghĩ lại, bên kia không có công cụ để làm việc, quyết định để lại đồ mình mang theo xuống.

“Khi nào cậu làm xong việc cứ giao cho bảo vệ là được.” Lúc này, Kế Hoan chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại người nọ.

Hai người vẫy tay chào tạm biệt.

Trí nhớ của Kế Hoan rất tốt, rõ ràng chỉ mới đi có một lần, nhưng không cần ai hướng dẫn cũng có thể thuận lợi đi ra ngoài. Đi ra tới cổng, người gác cửa kiểm tra lại biển tên của Kế Hoan, sau đó anh mới được rời đi.

Chỉ một giờ sau khi Kế Hoan rời đi, người thực sự dọn dẹp khu vườn đã đến. Những nơi mấy cô gái phụ trách quét dọn, sau giờ làm đều được người có chuyên môn quét dọn lại một lần nữa.

Nhưng bởi vì mỗi ngày đều được tổng vệ sinh, bình thường cũng không có người tới, mấy cô gái kia chỉ cần nhặt rác là được, dù sao hoa viên kỳ thật rất sạch sẽ, ngay cả nhân viên quét dọn cũng không biết tại sao mỗi ngày đều phải tới đây dọn dẹp. Tuy nhiên, bên trên đã có phân phó, bọn họ cũng làm tròn trách nhiệm thôi.

Ngay khi mọi người đang dọn dẹp theo thông lệ, người phụ trách đứng đầu bỗng nhiên ngạc nhiên nói:

"Sạch thật! Phía bên đó sạch thật!"

Đây là lần thứ ba có người nói ra câu này.

“Hả?” Lời hắn khiến người khác nghe không hiểu, âm thầm so sánh với những khu vực khác: không có gì khác biệt mà?

"Ngươi không hiểu, nhưng mà... Dù sao bên đó cũng không cần xử lý, hôm nay bỏ qua phần đó cũng được, đi quét những khu vực khác." Không để ý phản ứng của người dưới, hắn chỉ cười cười, sau đó sắp xếp lại kế hoạch của ngày hôm nay.

Tất nhiên ai cũng vui vì được làm ít việc hơn, nhanh chóng vội vã tất bật.

Trong khi những người khác đang làm việc, hắn lại chú ý đến khu vực mà Kế Hoan đã dọn dẹp lúc trước:

Sạch sẽ, thực sự vô cùng sạch sẽ.

Không phải là sạch theo định nghĩa của người bình thường, mà là sạch theo đúng nghĩa.

Chẳng những không có rác theo cảm nhận của người thường, ngay cả những vết đen do ma vật để lại cũng không còn.

Cái gì cũng không có, hoa viên bên cạnh sạch sẽ, không khí đặc biệt trong lành.

Không biết người nọ cố ý hay là vô tình, tóm lại, hắn là người duy nhất có thể khiến khu vườn thật sự trở nên “sạch sẽ”.