Chương 20: Ác quỷ thích suối nước nóng

Kế Hoan tiễn Vương Tiểu Xuyên về nhà, xác nhận rằng cha mẹ cậu đều có mặt thì mới rời đi.

"Kế Hoan, hay hôm nay cậu đừng về? Muộn như vậy, muộn như vậy rồi..." Trước mặt cha mẹ, Vương Tiểu Xuyên không dám nói thẳng, cứ một mực thuyết phục Kế Hoan ở lại, cha mẹ cậu cũng không biết tại sao, chỉ đành mù quáng hùa theo con trai.

"Không được, tớ phải về. Ông nội và Hăc Đản đang ở nhà nên tớ không yên tâm." Nghe Kế Hoan nói vậy, cha mẹ Vương Tiểu Xuyên cũng không còn cách nào. Cha của Vương Tiểu Xuyên còn muốn đưa Kế Hoan đến nhà ga, nhưng Kế Hoan lại từ chối lời đề nghị này.

"Cháu đi một mình cũng không sao, cũng đã muộn, chú mau đóng cửa rồi nghỉ ngơi đi." Lời anh nói thật ra có chút kỳ quái, nhưng khi thấy Kế Hoan vẫy tay, người nhà Vương gia cũng theo phản xạ vẫy tay lại, đến lúc bọn họ ý thức được, Kế Hoan đã đi rồi. Nhìn bóng lưng Kế Hoan, mẹ Vương Tiểu Xuyên không khỏi thở dài:

"Đứa trẻ này, thực sự quá hiểu chuyện. Rõ ràng là nhỏ hơn Tiểu Xuyên mấy tháng, vậy mà lại gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy."

"Đúng vậy, còn nhỏ mà ăn nói cực kỳ có chủ kiến, mấy lần anh nói chuyện đều vô thức nghe theo lời nó, giống như vừa rồi, nó bảo chúng ta đóng cửa nghỉ ngơi, chúng ta cũng thực sự cảm thấy mình nên làm theo lời nó, cũng không có ý định phản bác. Anh thấy đứa nhỏ sau này sẽ làm ..." Cha Vương Tiểu Xuyên tiếp lời.

"Anh đang nói cái gì vậy? Rõ ràng là do anh mềm lòng nhu nhược. Kế Hoan đối tốt với Tiểu Xuyên như vậy, anh cũng nên nhanh tay giúp Hắc Đản lập hộ khẩu đi."

"Được rồi được rồi..."

" Kế Hoan mà là con gái thì tốt rồi, trời tối thì đưa Tiểu Xuyên nhà ta về tận nhà, giỏi chăm sóc người khác, lại cùng Tiểu Xuyên là thanh mai trúc mã, thật xứng đôi!"

"Cái này. . . . . này. . . vợ à, dù thế nào cũng không nên để con gái đưa một thằng tiểu tử về nhà chứ?"

Cha mẹ Vương Tiểu Xuyên vừa khóa cửa vừa trò chuyện.

Mà trong khoảng thời gian này, Vương Tiểu Xuyên đã nhanh chân chạy lên ban công nhà mình, trên mặt lộ vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn của Kế Hoan.

——

Vẫy tay với Vương Tiểu Xuyên đang treo người trên ban công, Kế Hoan sải bước đi.

Trước khi ra khỏi tầm mắt của Vương Tiểu Xuyên, anh còn giữ vững bước chân, nhưng khi ra khỏi khu nhà Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan lập tức bỏ chạy.

Rõ ràng là mùa hè, nhưng anh lại không cảm thấy nóng, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cuối cùng cũng bắt được xe buýt về nhà, anh không vào cửa ngay mà cẩn thận dùng khăn lau bụi phủi bụi một bên người để xác định không có gì dính trên đó, sau đó anh mới bước vào, đóng kín cửa lại.

Căn nhà vắng lặng.

Nhà Kế Hoan từ nhỏ đã rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức những người xung quanh thường không nhận ra rằng có một người hàng xóm khác ở đây.

“Ông nội, cháu về rồi.” Kế Hoan theo thói quen gọi một tiếng.

Trong nhà truyền đến thanh âm lộc cộc.

“Hắc Đản, chú cháu về rồi này!” Giọng nói vui vẻ của ông nội từ trong phòng truyền ra, rèm được vén lên, Kế Hoan thấy ông nội ôm Hắc Đản đi ra ngoài, cũng thấy Hắc Đản ngước đầu ngóng trông ra cửa.

Nhìn thấy Kế Hoan, Hắc Đản theo phản xạ mỉm cười.

Khuôn mặt nghiêm nghị đã lâu của Kế Hoan rốt cuộc cũng có dấu hiệu thả lỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, bế thằng cu con vào lòng. Đôi bàn chân nhỏ lạnh giá của Hắc Đản cũng ngay lập tức chui ra khỏi bộ quần áo quấn, khéo léo vồ lấy chú mình.

Kế Hoan nhấc mông Hắc Đản lên, để cái đầu nhỏ của cậu tựa vào vai mình. Đây là tư thế mà Hắc Đản gần đây đã quen thuộc, thằng bé luôn thích tựa đầu vào vai anh, sau đó mở to đôi mắt trắng dã nhìn thẳng về phía sau.

Lần này cũng không ngoại lệ, Hắc Đản đặt cái đầu to của mình lên vai trái của chú, ngay khi đôi mắt vòng trắng của nó hướng về phía sau lưng, đột nhiên——

Tiếng khóc thất thanh phát ra từ vai trái của Kế Hoan.

"Hả? Sao đột nhiên lại khóc?" Lại là Hắc Đản, không biết chọc tới thằng bé chỗ nào, nhóc này lại khóc rồi.

Kế Hoan lại vội vàng gỡ Hắc Đản ra khỏi vai, ôm vào trong lòng, cánh tay bỗng cảm thấy một luồng ấm nóng, anh khó có thể tin được cúi đầu nhìn xuống, cảm giác này là...

"Đây là... Hắc Đản, cháu tiểu rồi hả?"

“Tiểu Hoa, sao Hắc Đản lại khóc?” Thấy ông nội vẫn ngây ngốc đứng ở một bên, Kế Hoan vội vàng nói:

"Không sao, Hắc Đản tè vào người cháu, chắc là vậy mới khóc nhè. Ông nội, ông vào trong trước đi, cháu đi tắm, tiện thể mang Hắc Đản vào."

Sau khi đỡ ông nội vào nhà, Kế Hoan cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó ôm Hắc Đản đi vào phòng tắm.

Những gì anh nói với Vương Tiểu Xuyên trước đây đều là sự thật. Gia đình Kế Hoan thực sự có suối nước nóng. Thậm chí nhà anh còn đặc biệt dành một gian phòng nhỏ cho nước suối nước nóng này. Nước dùng để tắm trong gia đình Kế Hoan cũng là nước suối nóng, không cần phải nấu. Suối chảy róc rách, nước suối trong lành từ lòng đất phun ra quanh năm.

Tất nhiên, cái gọi là "địa phương khác" trong miệng ông nội chính là ngọn núi suối nước nóng nổi tiếng trong thị trấn - Núi Bát Đức.

Ông nội không có sở thích nào khác, bình sinh yêu thích nhất trong đời có lẽ là ngâm mình trong suối nước nóng. Bể tắm lúc đầu được dựng rất đơn giản, ông nội cũng không để ý, mỗi ngày trực tiếp sử dụng để tắm rửa, sau này Kế Hoan biết sau khi nước suối chảy qua nhà mình thì người khác cũng vào tắm, thế là anh mới tự mình xây một phòng tắm tinh xảo hơn.

Sau khi đóng cửa phòng tắm, Kế Hoan cởi chiếc áo thun dính đầy nướ© ŧıểυ Đản Đản ra, nửa thân trên gầy guộc của thiếu niên lập tức lộ ra ngoài không khí, tuy nhiệt độ nóng bức nhưng không hề khó chịu.

Cởϊ qυầи áo thời điểm có điểm cố sức, cũng không phải quần áo khó thoát, mà là Hắc Đản vẫn luôn chặt chẽ bắt lấy cổ hắn, , nếu không muốn buông tay, Kế Hoan đơn giản tùy hắn, vì thế, trên cổ treo một cái Hắc Đản, Kế Hoan dùng ấm áp nước suối đem hai người đều súc rửa sạch sẽ, lúc này mới bước vào suối nước nóng.

Cởϊ qυầи áo có chút khó khăn, không phải quần áo khó cởi mà là Hắc Đản ôm chặt lấy cổ anh, sống chết cũng không chịu buông tay. Mà nếu đã như vậy, Kế Hoan cũng để tùy bé, thế là Kế Hoan quàng Hắc Đản vào cổ, tắm rửa cho cả hai bằng nước suối ấm, sau đó bước vào bể nước nóng.

Giống như ông nội, Hắc Đản thường rất thích ngâm mình trong suối nước nóng.

Thằng bé thậm chí có thể bơi.

Chỉ cần đặt nhóc ấy xuống nước, bàn chân nhỏ của thằng bé sẽ di chuyển qua lại trong nước mà không bị chìm.

Nhưng để đảm bảo an toàn, Kế Hoan vẫn sẽ đeo vòng bơi quanh cổ, để Hắc Đản có thể tận hưởng thời gian tắm một cách an toàn hơn.

Trước đây, bất cứ khi nào Kế Hoan đưa Hắc Đản đến suối nước nóng cùng nhau, hai chú cháu sẽ chiếm một bên hồ bơi, Kế Hoan ở một đầu, Hắc Đản thì rất thích tung tăng trong hồ bơi có đeo vòng bơi, thoải mái vo cùng.

Lần này thì khác, dù đã đeo vòng bơi vào nhưng Hắc Đản vẫn không chịu buông chú ra, móng vuốt nhỏ của nó nắm chặt lấy ngón tay của Kế Hoan, hai mắt nhắm chặt, Hắc Đản cố gắng vùi cái đầu to của mình vào ngực chú, bởi vì đang đeo phao bơi quanh cổ nên động tác của nhóc trông vô cùng buồn cười.

Kế Hoan tháo vòng bơi quanh cổ Hắc Đản, nhưng Hắc Đản vẫn áp chặt khuôn mặt nhỏ của mình vào ngực anh, nhắm chặt mắt lại, như thể thứ đang sợ anh sẽ biến mất vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kế Hoan đột nhiên ngay ngẩn.

Đúng, "sợ hãi".

Từ khi anh vào cửa đến giờ, phản ứng của Hắc Đản rất kỳ quái, tựa hồ như đang sợ hãi cái gì đó.

Vì sợ nên mới khóc lớn.

Hơn nữa, việc tè ra quần cũng là vì quá sợ hãi.

Anh lúc nãy nói với ông nội rằng Hắc Đản khóc vì tè dầm, nhưng đó là một lời nói dối.

Không giống như những đứa trẻ khác, Hắc Đản không bao giờ khóc vì ướt tã, mà ngược lại, cậu sẽ cười.

Vì Vương Tiểu Xuyên, Kế Hoan thường xuyên dỗ Hắc Đản đi tiểu vào đồ vật do mẹ Vương Tiểu Xuyên nhờ vả. Mỗi khi Hắc Đản thực sự đi tiểu, Kế Hoan sẽ khen ngợi một tràng, lâu dần, Hắc Đản cảm thấy đi tiểu cũng là một loại chuyện vui, cho nên mỗi khi muốn tiểu, thằng bé sẽ cười một mình thật lâu, nhắc nhở Kế Hoan.

Vì vậy, Hắc Đản không thể khóc vì tiểu dầm được.

Hắc Đản sợ đến mức tè ra quần - không biết vì sao, Kế Hoan đột nhiên có loại suy đoán này.

Bồn tắm rất lớn, Kế Hoan ngồi ở một đầu bồn tắm, bên kia trống không đủ cho người khác ngồi.

Bình thường bên kia là nơi Hắc Đản vui vẻ nô đùa trong nước, một Hắc Đản nhỏ có thể chiếm nửa bồn tắm, nó sẽ vui vẻ bơi lội tung tăng trong nước, nhưng lúc này——

Hắc Đản nhắm chặt mắt, thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy trong làn nước suối ấm, Hắc Đản hướng mông về phía bể tắm ở đầu kia đối diện với Kế Hoan.

Giống như……

Có thứ gì khiến thằng bé sợ hãi đến nỗi không dám đi qua, hoặc thậm chí mở mắt ra.

Thử duỗi chân ra, Kế Hoan bất ngờ đá một cú vào bể.

Nước bắn văng tung toé ra khắp sàn.