Chương 21: Tập kích ban đêm

Kế Hoan ngâm mình trong nước một lúc thì liền đứng dậy, lau khô sàn phòng tắm, rửa mặt súc miệng, sau đó quay trở về phòng.

Phòng của Kế Hoan không có điều hòa, tuy là mùa hè nhưng không nóng lắm vì nhà Kế Hoan ở trên núi, nhưng anh vẫn mở cửa phòng mỗi tối trước khi ngủ để căn phòng được thông thoáng hơn.

Anh bình thường đều làm điều này, nhưng không hiểu sao hôm nay Hắc Đản cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa rộng mở rồi không chịu nhắm mắt, vì vậy Kế Hoan đành phải đóng cửa lại để thằng bé đi ngủ.

Trời đã khuya, đang nghĩ ngày mai còn phải dậy sớm đi học, Kế Hoan liền đặt Hắc Đản ở bên trong giường, ép nhóc đi ngủ.

Ôm Hắc Đản ngủ vào mùa đông đúng là một cực hình - Nhiệt độ cơ thể Hắc Đản quá thấp, nhưng vào mùa hè thì lại là một loại hưởng thụ, cơ thể Hắc Đản mát mẻ, ôm vào mùa hè là thoải mái nhất.

Kế Hoan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, anh đột nhiên cảm giác được bên gối có chút mát lạnh.

Một cơn gió từ ngoài cửa thổi vào, khiến cho nhiệt độ đột ngột hạ xuống, có chút quá lạnh, thậm chí lạnh đến khó chịu.

Từ từ ——

Trước khi đi ngủ... mình không đóng cửa sao? Gió từ đâu đến?

Cạch, cạch, cạch... Kế Hoan nghe thấy tiếng ván cửa bị gió thổi đập vào nhau.

Kế Hoan sững sờ mở mắt ra.

Cổ ướt sũng, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Kế Hoan chính là " Hắc Đản lại đái dầm", nhưng rất nhanh anh liền phát hiện điểm không đúng.

Ngay khi anh đang nghĩ ngợi, một giọt nước khác từ trên cao nhỏ xuống cổ anh.

Ngoài trời đang mưa? Nhà bị dột? —— Đây là ý nghĩ thứ hai xuất hiện trong đầu Kế Hoan, nhưng rất nhanh, anh lại phát hiện có điều không đúng!

Kế Hoan không thể di chuyển!

Vừa định lau đi nước nhỏ giọt, Kế Hoan kinh ngạc phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được! Hơn nữa, người anh vô cùng nặng nề! Như thể có cái gì đang ngồi trên người!

Không thể tin được, Kế Hoan cố hết sức cử động cơ thể nhưng vẫn vô ích, hơn nữa anh còn phát hiện một chuyện khó tin hơn:

Hắc Đản đang lơ lửng giữa không trung.

Trời rất tối, Hắc Đản cũng rất đen, nếu không phải trên bụng thằng bé có mang chiếc yếm nhỏ màu xanh lục, Kế Hoan nhất thời sẽ không chú ý tới, nhưng vào lúc này, Hắc Đản trong chiếc yếm nhỏ màu xanh lá cây thực sự đang lơ lửng trong không trung!

Nói là "trôi nổi" cũng không hoàn toàn đúng, Hắc Đản cứ như bị bắt được, đáng lẽ phải khóc thật to, nhưng Kế Hoan lại không nghe thấy tiếng khóc nào.

Đôi mắt to tròn màu trắng cứ nhìn chằm chằm vào anh, càng nhiều chất lỏng chảy xuống cổ và mặt của Kế Hoan.

Có chút mặn...vị nước mắt!

Có một "thứ gì đó" đang đè lên người anh, "thứ đó" đã tóm lấy Hắc Đản, Hắc Đản đang gặp nguy hiểm — suy nghĩ này vụt qua trong đầu anh như điện xẹt, giây tiếp theo, không biết sức lực từ đâu đến, Kế Hoan đột ngột giơ tay phải lên, ngón trỏ hướng lên trên, ngón cái hướng vào trong, ba ngón tay còn lại linh hoạt phối hợp trong không trung, anh lại lặp lại động tác đó!

Sau đó, anh nắm được một cái cổ tay!

Mịn màng, lạnh lẽo, ẩm ướt, ướt sũng nước!

Thứ đó nhìn giống người nhưng không phải người, chỉ mang hình người mà thôi, miệng to gấp đôi bình thường, khóe miệng có giọt nước miếng dài nhể ra, cái lưỡi thò ra từ đó, trông như sắp liếʍ Hắc Đản vậy! Chính vì lý do này mà Hắc Đản mới bật khóc.

Nhìn chằm chằm vào Hắc Đản, Kế Hoan dùng lực trên tay, tay còn lại của cũng làm động tác tương tự, tóm lấy cái tay còn lại của đối phương, bất ngờ giật lấy Hắc Đản từ tay đối thủ!

Ngay sau đó, anh tưởng tượng lại cách ném con quái vật đi như lần trước, nhưng lần này lại không thể, kẻ kia khá mạnh, toàn thân trơn trượt, dễ dàng thoát khỏi sự giam cầm của Kế Hoan, dường như muốn cướp lại Hắc Đản. Kế Hoan gắt gao khóa Hắc Đản lại trong l*иg ngực, sau đó, anh nhìn bàn tay đối phương đập về phía mình, Kế Hoan phản xạ đánh lại một phát, sau đó ——

Kế Hoan nặng nề đập đầu xuống gối.

Mắt anh nhanh chóng tối sầm lại, trong đầu không còn biết gì nữa.

Ngày hôm sau Kế Hoan rất hiếm khi ngủ quên, khi tỉnh lại đã là mười giờ sáng, ánh mặt trời chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mọi chuyện đêm qua giống như một cơn ác mộng.

Nhưng đó không phải là mơ.

Cảm giác đau đớn do xương sườn bị va đập mạnh vẫn còn, ngoài ra, Kế Hoan mở tay trái ra, bên trong là một cái hạt châu đỏ như máu.

Trong lần vận sức cuối cùng đánh về phía đối phương, anh kéo xuống được vật này từ trên cổ tay nó, thậm chí lúc ngất xỉu Kế Hoan cũng gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, không ngờ lúc này tỉnh lại, hạt châu vẫn còn ở bên trong.

Đó thực sự không phải giấc mơ.

Hôm qua, "thứ gì đó" đã bám theo anh, theo anh vào phòng tắm, đột nhập vào phòng rồi tấn công anh và Hắc Đản.

Hắc Đản?

Kế Hoan vội vàng nhìn lại trên giường: Hắc Đản đã thức dậy từ lâu, lúc này, đôi chân nhỏ của thằng bé đang giơ lên

cao, tự dùng móng vuốt nhỏ của mình để chơi đùa với bàn chân.

Lại nhìn thoáng qua hạt châu trong tay, Kế Hoan vốn muốn ném nó đi, không ngờ Hắc Đản lại nhìn sang không dời mắt, thậm chí khi Kế Hoan đem hạt châu để sát vào người nó, móng vuốt nhỏ nhanh chóng vươn ra từ trong tã lót, đem hạt châu bắt lại.

Một cái hạt châu thôi, hẳn là không có gì?

Trong lòng nghĩ như vậy nên Kế Hoan không đoạt lại hạt châu từ Hắc Đản nữa.

Cảnh tượng tối qua dường như không để lại nhiều dấu ấn trong lòng thằng bé.

Kế Hoan thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi lặng yên quan sát Hắc Đản chơi một lúc, Kế Hoan quyết định rời khỏi giường, nhưng khi chuyển tầm mắt xuống đất, mí mắt đột nhiên giật giật.

Dưới cái nhìn không chớp của Kế Hoan, gốc cây nằm trong góc chậm rãi tan chảy, giống như một khối băng tan chảy vào mùa hè, thể tích của nó thu nhỏ từng chút một, tất cả những phần tan chảy đều biến thành bột màu xám đen, cuối cùng sụp đổ.

Kế Hoan đột nhiên hiểu ra tro đen đó đại biểu cho cái gì.

Nó chắc là ... dấu vết do con quái vật để lại? Nhớ đến mấy lần bắt gặp, suy đoán này vẫn rất đáng tin cậy. Nói cách khác, mấy ngày trước mình phát sốt cũng phát hiện tro đen, khi nó xuất hiện mình liền khỏi bệnh, chẳng lẽ là Hắc Đản giúp mình đối phó với quái vật?

“Xem ra Hắc Đản buổi tối thật vất vả.” Sau khi sờ sờ cái đầu trọc lóc không có lấy một sợi tóc của Hắc Đản, Kế Hoan liền bế thằng bé lên.

Ông nội buổi sáng đến đây, thấy anh ngủ say cũng không gọi dậy, ngược lại còn ân cần gọi điện xin nghỉ để anh được ngủ ngon. Kế Hoan nghe vậy thì dứt khoát xin nghỉ ốm, mấy ngày nay anh quyết định không đi học, thậm chí còn không đi làm thêm nữa, thứ xuất hiện tối hôm qua không biết đã chết hay chưa, không biết mấy ngày này còn có chuyện gì nữa không, Kế Hoan quyết định ở nhà mấy ngày, tùy thời bảo trì cảnh giác.

Cùng ngày hôm đó, Vương Tiểu Xuyên gọi điện đến, nghe nói Kế Hoan bị ốm nên tính hỏi địa chỉ nhà của Kế Hoan để đến thăm, Kế Hoan dứt khoát ngăn cản, nói rằng người bị bệnh không phải mình mà là Hắc Đản, chỉ nghỉ hai ngày, Vương Tiểu Xuyên mới chịu từ bỏ ý định đến thăm bệnh, nói mấy ngày tới nhất định sẽ giúp anh chép bài. Cảm ơn Vương Tiểu Xuyên một tiếng, Kế Hoan bắt đầu giặt quần áo.

Đêm qua có “Kẻ” đã tới, một chứng cứ khác chính là “Mùi vị”.

Từng động vào tay đối phương, trên yếm của Hắc Đản, còn có trên quần áo và chăn của Kế Hoan đều như có như không nhiều thêm một cỗ mùi hương.

Không biết Hắc Đản có phải chán ghét mùi này lắm không, mà ngay trên người Kế Hoan đái một bãi to.

Trước kia Kế Hoan không cảm thấy nướ© ŧıểυ Hắc Đản có mùi hôi, nhưng hôm nay khi bị dính lên, tùy mùi không nặng nhưng lại khá rõ ràng, Kế Hoan có mấy phần không chịu được, quyết định giặt quần áo của mình với Hắc Đản một lần.