Chương 19: Phía Bên Kia Bức Tường Cao

Giọng của Vương Tiểu Xuyên bị bể nước nóng trũng sâu phóng đại lên mấy lần, lan truyền vào không trung, xuyên qua bức tường cao của viện dưỡng lão, truyền sang phía đối diện.

Chỉ cách nhau một bức tường, nhưng ở phía bên kia lại như một thế giới khác!

Sương khói mịt mờ, ở đây tuy cũng có một bể nước nóng, nhưng không phải hồ nước nóng đơn giản như ở viện dưỡng lão. Hồ nước ở đây dựa theo địa thế mà kiến

tạo, bên cạnh là mảnh đất xanh tươi, xung quanh được bao quanh bởi đủ loại hoa lá theo mùa, hình thành nên phong cảnh tự nhiên nên thơ gợϊ ȶìиᏂ. Cho dù là từ góc độ nào, nếu nhìn từ ngoài vào, người khác cũng chỉ thấy được bóng dáng mờ mờ ảo ảo mà thôi.

Lúc này, có một bóng người ẩn hiện sau làn hơi nước, lộ ra vạt áo lẫn trong nụ hoa màu tím.

Không khí nóng bức quyện với hương hoa, người trong bể yên lặng ngâm mình trong làn nước suối, tiếng vươn tay thỉnh thoảng chạm vào mặt nước cũng là âm thanh duy nhất ở đây.

Lúc này, thanh âm của Vương Tiểu Xuyên và Kế Hoan đối diện truyền đến.

Khoảnh khắc yên bình hoàn hảo đột ngột bị phá hủy.

“Chú, chú, cháu sẽ phái người đi bảo những người bên kia câm miệng.” Người trong ao còn chưa kịp mở chuyện, người đàn ông trung niên trên bờ ôm một đống quần áo hầu hạ hắn lập tức thấp giọng nói.

Trên mặt tràn đầy tức giận không kiềm chế được, chú thích nhất là yên tĩnh, vì để cho lão nhân yên tâm tĩnh dưỡng, rõ ràng đã ra lệnh người dưới đi mua viện dưỡng lão bên cạnh, vì sao mấy ngày nay vẫn chưa giải quyết xong? ! Bây giờ lại để người khác làm phiền chú nghỉ ngơi, phải làm thế nào đây? !

Người đàn ông trung niên nhất thời sợ hãi, cúi đầu, vốn tưởng rằng sẽ bị mắng, không ngờ ——

“Không sao.” Người nọ ngăn cản hắn.

Hơi nước ở đây dày đặc, giọng nói phát ra từ bể suối nước nóng dường như bị ngăn cách bởi làn nước, khiến cho tất cả mọi thứ về người nói: giới tính, tuổi tác, biểu cảm đều bị che mờ.

Người đàn ông trung niên nghe lời đặt điện thoại xuống.

Núi non yên tĩnh, phong cảnh tươi đẹp, xa xa có tiếng ve kêu, gần đó là hương hoa non nước… Lại thêm giọng nói của thanh niên vừa đến giai đoạn chuyển giọng, kỳ thực cũng là một trải nghiệm không tồi— có lẽ lão nhân gia cũng nghĩ như vậy?

Người đàn ông trung niên hơi nheo mắt lại, nhưng vào lúc này, giọng nói của Kế Hoan từ phía bên truyền đến:

"...Ông tôi ngày nào cũng ngâm chân ở đó. Nếu cậu không muốn ngâm người vào nước rửa chân của ông tôi thì đừng ngâm ở đây..."

Ngâm chân?

Nước rửa chân?

Người đàn ông trung niên nghe ào một tiếng, người nọ đã đứng lên từ bể bơi.

Thôi xong! Chú có thói ở sạch...

Khó khăn lắm mới tìm được suối nước nóng ở chốn thâm sơn cùng cốc này, chú hiếm khi nguyện ý đến lần hai, cuối cùng lại vì thằng nhỏ bên kia nói bậy bạ mà...

Thôi xong! Kiểu này đừng mơ đến chuyện chú đến đây nghỉ ngơi nữa.

Người nọ cứng đờ người đứng bên thành hồ, một cỗ hương khí bỗng nhiên ập tới, hắn cảm thấy một trận gió thổi qua bên người mình, chờ hắn phục hồi tinh thần, áo tắm trên tay đã bị lấy đi rồi, hắn cuống quít quay đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy góc áo tung bay của lão nhân gia.

Ông chú đứng trước mặt không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám cúi đầu nhìn mũi chân.

“…Người nhà họ Vương lại trộn đồ bẩn vào trong hồ, bảo họ cử người đến dọn sạch.” Giọng nói của chú còn ngay bên tai, nhưng bóng người đã biến mất không tăm tích

Liếc nhìn hồ suối nước nóng trống rỗng, người đàn ông trung niên cuối cùng chỉ khẽ "dạ" một tiếng.

Không biết chuyện gì xảy ra bên cạnh, Kế Hoan đang cẩn thận kiểm tra hồ nước nóng đã được lau dọn sạch sẽ chưa, cuối cùng dùng mắt xác nhận với Vương Tiểu Xuyên, sau đó hai người cùng nhau bật công tắc nước.

Nước suối nóng róc rách tuôn ra từ miệng thành bể.

Nước chảy rất nhiều, không bao lâu đã ngập đáy bể, thấm ướt lòng bàn chân của thiếu niên.

Kế Hoan vẫn luôn nhìn chằm chằm hồ nước trước mặt, không nhúc nhích, vừa muốn tới gần, Vương Tiểu Xuyên bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đau.

Quay đầu lại nhìn, Vương Tiểu Xuyên đã ngồi bệt dưới bể bơi.

"Chuyện gì xảy ra?" Kế Hoan đi về phía Vương Tiểu Xuyên, hơi hơi khom người, đưa tay đỡ cậu dậy.

"Ai! Tớ không biết chuyện gì xảy ra, hình như bị thứ gì đυ.ng trúng, kết quả..." Vương Tiểu Xuyên nói xong, khoác lấy tay Kế Hoan, sau đó được Kế Hoan dùng sức kéo đứng lên.

Khi cậu bỏ tay ra, một dấu tay màu đen xuất hiện chính xác trên tay phải của Kế Hoan.

Cả Vương Tiểu Xuyên và Kế Hoan đều sững sờ.

Vương Tiểu Xuyên không khỏi nhìn xuống cánh tay phải vừa buông xuống bên cạnh, hắn cứng ngắc giơ cánh tay phải lên, do dự một chút, cuối cùng lấy hết can đảm nhấc tay, liền nhìn thấy lòng bàn tay phải của mình...

"A—" Vương Tiểu Xuyên kêu lên: "Tay của tớ! Tay của tớ ——"

“Chỉ là phấn đen thôi mà, tay cậu không sao.” Trước khi cậu mất bình tĩnh hơn nữa, Kế Hoan vội vàng ngăn lại.

Nhanh chóng tìm thấy lỗ thoát nước dưới đáy bể, Kế Hoan dùng sức rút phích cắm trên đó ra, sau đó chạy tới vặn công tắc giữa hai đường dẫn nước vào, làm xong mọi việc, kéo Vương Tiểu Xuyên đang lúng túng ở giữa bể lên, đẩy người leo lên chiếc thang đơn giản trên thành bể.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Kế Hoan cảm thấy chân mình trơn kinh khủng, không giống như giẫm phải lát đá đáy hồ mà giống như đang di chuyển giữa dòng nước dữ dội. Không dám nghĩ nhiều, Kế Hoan đẩy Vương Tiểu Xuyên đang run rẩy suýt trượt chân lên, cuối cùng hai người cùng nhau ngã quỵ bên bể suối nước nóng.

Trên bờ, hai người thở hổn hển hồi lâu, một lúc sau, Kế Hoan nghe thấy Vương Tiểu Xuyên run giọng nói:

"Khăn tay, tớ, tớ làm mất khăn tay..."

“Trở về mua cái mới là được.” Kế Hoan không chút do dự ngắt lời.

“Nhưng, nhưng đó là nướ© ŧıểυ Hắc Đản…”

"Tớ sẽ nhờ thằng bé làm cho cậu một cái mới."

Nói xong, hai người đồng thời nhìn về phía sau bể bơi.

Bể nước ấm nơi hai người vừa trò chuyện vui vẻ tựa như đã trở thành một cái miệng khổng lồ màu đen, trước khi Kế Hoan lên bờ rõ ràng đã rút lỗ thoát nước ra, nước dưới đáy bể vẫn không giảm đi chút nào, giống như vẫn bị thứ gì đó chặn lại, đọng lại một tầng nước cạn.

Nước màu đen.

"Hôm nay làm đến đây thôi. Đến giờ tan làm rồi, chúng ta về nhà trước đi." Kế Hoan đứng dậy, kéo Vương Tiểu Xuyên còn đang quỳ trên mặt đất lên, rời đi không quay đầu lại.

Không ai để ý rằng khi đôi chân ướt của họ bước trên sàn bê tông, một dấu giày thứ ba ướt sũng đột nhiên xuất hiện phía sau họ, ngay trên mặt đất mà lẽ ra chỉ có hai hàng dấu giày.