Chương 13: Đừng chết

“Ngọc muội, cẩn thận!”

“Yên tâm, nhìn muội đây!” Vu Tĩnh Tuyết thả Thất Tinh ấn trong tay ra, sau đó đột nhiên xoay đầu lại một cái. Trường kiếm trong tay đâm xuyên qua một quỷ hồn đang thừa cơ đánh lén sau lưng. Chỉ thấy một màn sương mù màu xám đen bay lên, dưới đất lại nhiều thêm một bộ xương trắng.

“Cái thứ mười bảy.” Vu Tĩnh Tuyết đếm đếm trên tay: “Thế nào rồi Trường Hạo ca ca. Bây giờ ta nhiều hơn huynh một cái rồi đấy.”

“Ngọc muội quả nhiên là lợi hại.” Tần Trường Phong lau mồ hôi trên trán, trên mặt lộ ra một nụ cười chân thành.

Vu Tĩnh Tuyết nghe hắn nói như vậy, giậm chân một cái rồi xoay người lại, trong miệng lại mang theo ý cười: “Trường Hạo ca ca đúng là biết lừa người.”

Tình trạng như bây giờ, trên đường bọn họ tiến về phía thành cổ Cư Diên đã lặp đi lặp lại. Lúc ban đầu Yến Hiểu còn cảm thấy rất cay mắt, nhưng mà sau đó xảy ra nhiều rồi, thậm chí hắn còn có thể bình tĩnh ngồi một bên ăn hạt dưa hóng hớt.

Yến Hiểu: Dù sao không cần ta ra tay thì hai người kia cũng làm việc rất vui vẻ, đương nhiên là ta rất vui vẻ tự do rồi, chẹp chẹp chẹp.

Tần Trường Phong và Vu Tĩnh Tuyết đương nhiên không để ý đến Yến Hiểu vẫn luôn tung tăng dạo bước đằng sau, làm ra mấy hành động xuất công không xuất lực đáng xấu hổ. Trên đường đi bọn họ ăn ý phối hợp cày quái, thậm chí còn có mấy lần suýt nữa quên mất đội hình của mình vốn là ba người. Vậy nên trong bầu không khí kỳ lạ như vậy, tổ ba người bọn họ là tổ đầu tiên đến thành Cư Diên.

Sau khi ba người đứng trước cửa thành cảm động một lượt, Vu Tĩnh Tuyết thăm dò quan sát vào bên trong thành, không tự giác giảm âm lượng xuống nói: “Nhìn thì có vẻ yên bình, không đáng sợ đến mức như chúng ta nghĩ.”

Tần Trường Phong rõ ràng muốn cẩn thận hơn một chút, chỉ nói thêm: “Xem như xử lý quỷ hồn cũng không khó. Nhưng chỉ sợ trong thành này số lượng oán linh có không ít, sẽ dễ dàng gặp phải nguy hiểm.”

“Số lượng không ít mới tốt!” Vu Tĩnh Tuyết đảo đảo trường kiếm trong tay: “Vừa hay để cho bản lĩnh của ta được mở rộng thêm. Cuối cùng tất nhiên là chúng ta sẽ là tổ đội đứng số một.”

Trong lòng Yến Hiểu rất muốn vỗ tay cho nàng.

Hay, nói rất hay. Quả thật mỗi câu nói đều đạt tiêu chuẩn lời phát biểu điển hình của nữ chính chuyên đi tìm đường chết.

Hắn miễn cưỡng nhớ lại những chuyện lớn xảy ra trong toà thành này. Vu Tĩnh Tuyết bị trọng thương, Tần Trường Phong vô cùng đau lòng. Hai người này trong lúc cầu y xin thuốc thì huynh huynh muội muội xác định quan hệ. Nhưng mà manh mối then chốt nhất vẫn không sao nhớ ra được.

Nhìn thấy Vu Tĩnh Tuyết và Tần Trường Phong chuẩn bị tiến vào thành, Yến Hiểu vội vàng bước nhanh lên đuổi theo sau.

Quên đi, dù sao thì lát nữa chỉ cần nhìn chằm chằm Vu Tĩnh Tuyết, đừng để nàng động vào mấy đồ linh tinh là được.

Trong lòng Yến Hiểu tính toán là như vậy, nhưng mà vừa mới đi được mấy bước đã bị hiện thực tàn nhẫn vô tình đả kích.

Đại tiểu thư, bà cô trẻ của ta, coi như ta cầu xin ngài, không cần đυ.ng vào mấy đồ linh tinh có được không?

Tất nhiên Vu Tĩnh Tuyết đi ở phía trước không hề nghe thấy tiếng kêu van của Yến Hiểu. Nàng đi dạo xung quanh đến là vui, thỉnh thoảng còn mở ra mấy bình gốm rồi đến hòm gỗ nhìn mấy lần, liên tục sợ hãi thán phục.

Tần Trường Phong cũng chỉ đứng bên cạnh mỉm cười nhìn, còn tiện tay hỗ trợ xử lý mấy oán linh vong hồn bị nàng kích động. Phương thức ở chung giữa hai người này khiến cho Yến Hiểu dù có lòng khuyên nhủ nhưng cũng chẳng biết chen lời vào chỗ nào. Sau khi thử mấy lần đều không thành công, hắn cũng chỉ có thể tràn ngập lo lắng trong lòng, vừa bày ra vẻ mặt có chuyện gì đó không biết có nên nói hay không, vừa đi theo bọn họ đi vào trong thành.

“Trường Hạo ca ca, huynh nói xem nơi này không phải trước đây không có người đi qua hay không.” Vu Tĩnh Tuyết nhẹ nhàng chạm vào màn gấm trước mặt, từng mảng bụi bặm lần lượt bong ra để lộ một tấm màn che màu đỏ sậm, bên trên thêu đầu chỉ vàng: “Nhưng mà chỗ này lại được bảo tồn vô cùng tốt.”

Tần Trường Phong gật gật đầu, cũng bước vào theo, dò xét bốn phía một lượt rồi nói: “Không tệ, từ cách bày trí bên trong căn nhà này có thể đoán đây có lẽ cũng là một trụ sở quân đội nào đó.” Nói xong hắn đi đến gần án thư đặt trước cửa sổ, khen ngợi không ngớt lời chồng binh thư được đặt ngay ngắn bên cạnh.

Tất nhiên là Vu Tĩnh Tuyết cũng muốn bước lên xem, hai người này đứng cùng một chỗ trò chuyện vui vẻ, đều không chú ý đến Yến Hiểu đang đứng im tại cửa không nhúc nhích, hai mắt chăm chú nhìn bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Không sai được, nhất định là chỗ này, đây là chỗ xảy ra chuyện!

Trái tim của Yến Hiểu không tự chủ được mà đập điên cuồng. Hắn há to miệng muốn gọi hai người đang bắt đầu vừa lật sách vừa nói chuyện kia, nhưng không nói được cái gì ra miệng.

Nói cái gì chứ? Nói như thế nào? Tình tiết mấu chốt kia là cái gì chứ, vì sao ngay lúc này rồi mà chính mình vẫn còn chưa nghĩ ra.

Còn Vu Tĩnh Tuyết bên kia đã đưa tay ra lấy một quyển sách đặt ở nơi hẻo lánh nhất trên án thư, trong miệng còn nói: “Trường Hạo ca ca, huynh nhìn này, một quyển này hình như không giống với những cái khác.”

“Đúng vậy.” Tần Trường Phong tỉ mỉ cẩn thận nhìn rồi mới nói: “Đây là một cái đai lưng nhìn rất tinh xảo.”

Đai lưng!

Một ý nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu Yến Hiểu, thậm chí trong lúc hắn còn chưa lấy lại tinh thần, cả người đã lao về phía chiếc bàn, trong miệng hét lên:

“Đừng nhúc nhích, cái kia…”

Vu Tĩnh Tuyết và Tần Trường Phong đồng thời kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại. Mà ngay trong ánh nhìn lo lắng của Yến Hiểu, cánh tay Vu Tĩnh Tuyết vô thức kéo một cái, quyển sách kia đã lập tức nhẹ nhàng rộng mở giữa không trung.

“Đinh” một tiếng, rõ ràng truyền vào trong tai của ba người.

Ba người không hẹn mà cùng dừng động tác lại, ba mặt nhìn nhau.

Qua một lúc lâu, Vu Tĩnh Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại.

“Yến sư đệ, đệ sao vậy, sao lại đột nhiên bất ngờ như vậy.” Vu Tĩnh Tuyết từ từ thở ra một hơi. Vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ nhìn Yến Hiểu đang vọt tới trước mắt bọn họ: “Dọa chúng ta hú hồn một phen.”

Yến Hiểu không rảnh trả lời vấn đề của nàng, chỉ nghiêm túc nói: “Bây giờ tỷ đừng cử động gì cả, không cần hỏi gì hết. Nếu không chỉ sợ chúng ta đều sẽ rơi vào nguy hiểm.”

Vốn dĩ Vu Tĩnh Tuyết còn không tin, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc không được nghi ngờ của Yến Hiểu cũng chỉ đành gật đầu, nuốt lại câu nghi vấn chưa kịp mở miệng. Nàng đứng cùng Tần Trường Phong nhìn Yến Hiểu ngồi xổm dưới đất, hai tay lo lắng tìm kiếm thứ gì đó.

“Ở đâu, cuối cùng là ở đâu…” Yến Hiểu thấp giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng vừa nãy rơi xuống bên này mà.”

Mặc dù bây giờ mới nhớ đến cho tiết được sắp xếp trong sách của Bojuju, nhưng mà sao mình vẫn chưa tận mắt nhìn thấy vật thật nữa. Huống chi manh mối mấu chốt kia trong lúc vội vàng đã rơi vào bên trong một đống thứ tạp nham. Yến hiểu càng nóng vội, lại cành không tìm thấy.

“Yến sư đệ, đệ đang làm gì vậy?” Hai người nhìn hắn tìm kiếm bốn phía xung quanh cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là Tần Trường Phong lên tiếng hỏi: “Có cần chúng ta giúp đỡ gì không?”

“Không cần!” Vầng trán của Yến Hiểu thấm đẫm mồ hôi: “Hai người phải tuyệt đối cẩn thận, đừng có lộn xộn.”

Hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm ở bên kia. Tần Trường Phong thì vẫn còn tốt, nhưng Vu Tĩnh Tuyết thì đã không nhịn được.

“Yến sư đệ. Ta mặc kệ đệ nghĩ thế nào, nhưng chúng ta là một tổ ba người. Ít nhất thì đệ cũng phải nói rõ chuyện này cho chúng ta biết chứ!”

Vu Tĩnh Tuyết bước lên trước một bước, định đi lên kéo Yến Hiểu đang ngồi trên mặt đất. Nhưng mà một bước này nàng bước quá gấp, thình lình giẫm lên cái gì đó. Sau khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, cả người nàng ta đã bị quăng về phía chồng thẻ tre đằng sau.

Yến Hiểu bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một vật nho nhỏ đang bay về phía trước mặt hắn. Hắn không chút suy nghĩ vươn tay ra bắt lấy.

Không sai, chính là nó!

Yến Hiểu chăm chú nắm nó trong tay, chậm rãi vịn vào một bên bàn đứng dậy.

Ngồi xổm lâu như vậy, chân đều tê hết rồi…

Vấn đề bên này của hắn vừa giải quyết xong thì bên kia Vu Tĩnh Tuyết đang được Tần Trường Phong đỡ ngồi xuống.

Lần bị đánh bay đi này rất thảm, càng đáng sợ hơn chính là còn đang ở trước mặt người mình thích là Trường Hạo ca ca bày ra mặt xấu xí của mình. Vu Tĩnh Tuyết càng nghĩ càng tức giận thuận tay ném một cuốn sách ở trên bàn sang một bên, bĩu môi phụng phịu.

Tần Trường Phong vừa muốn nói nàng hai câu, ánh mắt không tự giác bị nội dung bên trong sách hấp dẫn. Hắn vươn tay đỡ cuốn sách ra từ trong đống bụi, nhẹ giọng thở ra một hơi.

Vu Tĩnh Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, vừa định phát cái thì đã nghe thấy Yến Hiểu ngồi bên cạnh đột nhiên hét thảm một tiếng!

Hai người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy tấm ngọc bội màu xanh biếc trong tay Yến Hiểu phát ra ánh sáng màu xanh đen rợn người. Dưới ánh sáng quỷ quái khiến người ta cảm thấy bất an, gương mặt vốn dĩ rất đẹp trai tinh tế của Yến Hiểu bởi vì đau đớn mà méo mó. Nhìn qua một cái chỉ thấy sự đáng sợ không nói thành lời.

“Yến sư đệ, đệ sao rồi!” Tần Trường Phong lập tứ rút kiếm ra muốn xông lên, nhưng lập tức bị Yến Hiểu quát bảo lùi lại.

“Mau tránh ra, bao tin cho đỉnh Thiên Tuyền!” Khóe miệng Yến Hiểu đã rịn ra từng tia máu. Mặc dù hắn miễn cưỡng dựa vào cây cột sau lưng mới không té ngã xuống đất, nhưng từ động tác giãy dụa của hắn, hai người có thể cảm nhận được lúc này hắn phải chịu đau đớn nhiều đến mức nào.

“Hai người cách xa ta ra một chút!”

Yến Hiểu bỗng nhiên rút trường kiếm bên hông ra, mạnh mẽ vạch xuống đất một cái, mũi kiếm lập tức tạo ra một khe nứt lớn tác hắn và hai người kia ra: “Lùi về!”

“Không được!” Vu Tĩnh Tuyết cũng nhấc kiếm hoa lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào viên ngọc màu xanh trong tay Yến Hiểu: “Yêu vậy này lợi hại, sao chúng ta có thể bỏ một mình đệ lại chứ!”

Đại tiểu thư ơi, thứ tình cảm đồng môn này của người đến không đúng lúc rồi. Trong lòng Yến Hiểu muốn nôn ra máu. Bây giờ các ngươi đến đây cũng chỉ tặng thêm đầu người cho người ta thôi.

Lúc này vẫn là Tần Trường Phong bình tĩnh hơn. Tay trái của hắn nhanh chóng thà một phát pháo hoa cầu cứu ra, tay phải giữ Vu Tĩnh Tuyết đang mạnh mẽ giãy dụa không ngừng, thấp giọng nói: “Yến sư đệ, đệ còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Yến Hiểu cười khổ lắc đầu, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi. Trong lòng thầm mắng cái thiết lập hệ thống này đem tu vi của Mộ Quyện Thư hạn chế chỉ còn lại hai ba phần.

Nếu không phải hiện tại bổn tọa chỉ có tu vi ở Thôn Phệ kỳ, thì sao có thể thảm hại như vậy!