Chương 14: Cay mắt

Tần Trường Phong lập tức ôm Yến Hiểu vào lòng.

“Tần đại ca, phải làm sao bây giờ?” Vu Tuyết cũng lo lắng: “Vừa rồi là cái quái gì vậy?

Tần Trường Phong cau mày mở lòng bàn tay bên trái của Yến Hiểu ra, bên trong lại trống rỗng.

“Ta không biết.” Tần Trường Phong liếc nhìn đồ vật trên mặt đất, Vu Tuyết như hiểu được ý của hắn, nàng vươn tay nhặt những mảnh bạch ngọc trên mặt đất, dùng sức ghép nó lại rồi nói: “Hình như là một cái nhẫn bạch ngọc. "

“Mặc dù không biết là cái gì, nhưng tốt nhất là muội nên giữ nó đi.” Tần Trường Phong nhìn thoáng qua, sau đó lại dời mắt lo lắng nhìn Yến Hiểu.

“Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?” Vu Tuyết thấy sắc mặt của Yến Hiểu tái nhợt, hơi thở yếu đi, cô không biết nên phải làm sao.

Tần Trường Phong cũng cảm thấy khó hiểu, hắn đã phát tín hiệu cho đệ tử của đỉnh Thiên Tuyền cũng được một lúc rồi, Chung Tĩnh Bình đáng lẽ phải đến rồi chứ, làm sao có thể lâu như vậy...

Hắn cảm thấy mọi chuyện không ổn, nhưng lúc này hắn cũng không biết phải nên làm thế nào.

“Vu muội, muội giúp ta, ta muốn mang đệ ấy đến chỗ Chung sư huynh và những người khác.” Tần Trường Phong suy nghĩ một chút rồi quyết định.

Vu Tuyết gật đầu, ngay khi nàng chuẩn bị đỡ Yến Hiểu lên lưng Tần Trường Phong, Yến Hiểu đáng nhẽ ra đang bất tỉnh, ấy vậy mà lại mở mắt ra rồi mỉm cười với nàng.

“A!” Vu Tuyết giật mình nhảy dựng.

Vẻ mặt Yến Hiểu không có biểu hiện gì, hắn khẽ xoa xoa tóc, từ trên mặt đất chậm rãi ngồi dậy mỉm cười với bọn họ nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Tần Trường Phong sững sờ một lúc, còn chưa kịp nói chuyện, Vu Tuyết ở đằng kia đã bước tới nói: "Yến sư đệ, đệ tỉnh rồi sao? Vừa rồi đệ làm cho bọn ta sợ muốn chết!" Nàng nghiêng người cẩn thận nhìn Yến Hiểu rồi hỏi: "Vừa rồi đệ cầm cái gì trên tay vậy, rồi tự nhiên dọa bọn ta sợ hết hồn?"

“Không có gì đâu.” Yến Hiểu phủi phủi quần áo, chậm rãi nói: “Ta vừa lấy được một vật nhỏ. Không ngờ lại bị nó dọa sợ.” Khi nói đến đây, khuôn mặt hắn lộ

vẻ xấu hổ và thẹn thùng, hắn ngẩng đầu liếc Tần Trường Phong một chút: "Sư huynh, huynh sẽ không cảm thấy ta phiền phức chứ?"

“Không, đương nhiên không phải.” Tần Trường Phong lắc đầu, nhìn Yến Hiểu có chút tò mò: “Về phần chuyện vừa rồi, Yến sư đệ có thể cho chúng ta xem là cái gì được không?”

"Ta không biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc nãy nó còn ở trong tay ta, bây giờ đã biến đi đâu mất rồi." Yến Hiểu chớp chớp mắt, nhưng hắn lại đảo mắt sang nhìn Vu Tuyết từ trên xuống dưới: "Sư tỷ, lúc ta ngất đi, tỷ có thấy gì không?"

Vu Tuyết nghe hắn gọi đến tên mình thì sửng sốt, rồi nàng vội nói: "Không có, chúng ta không nhìn thấy cái gì hết."

"Vậy sao..." Yến Hiểu lắc đầu, chậm rãi nói: "Thế thì ta cũng hết cách."

Vu Tuyết cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nàng đỏ bừng mặt vội vàng tranh luận với Yến Hiểu: "Yến sư đệ, ý của đệ là gì? Chẳng lẽ đệ cho rằng bọn ta lấy đồ của đệ trong lúc đệ bất tỉnh sao?"

Lời này nghe rất khó xử, ngay cả Tần Trường Phong đứng một bên cũng không thể nghe được.

"Làm gì có chuyện đó! Sư tỷ, sao tỷ lại nghĩ như vậy?" Yến Hiểu mở to mắt nhìn Vu Tuyết với vẻ mặt không thể tin được: "Đệ chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ."

"Đệ..." Vu Tuyết muốn nói thêm, nhưng lại bị Tần Trường Phong ngăn lại, hắn nhìn chằm chằm Yến Hiểu một hồi lâu mới nói: "Đã không có vấn đề gì rồi, chúng ta nên đi thôi."

Yến Hiểu nhún vai, lạnh lùng nói: "Như vậy là tốt nhất."

Vu Tuyết vẫn còn tức giận nên ném cho Yến Hiểu những mảnh vỡ của chiếc nhẫn bạch ngọc vừa nhặt được từ trên mặt đất ban nãy, khó chịu nói: "Tự mình cầm đi. Còn không có người nói ta lại cầm đồ của người khác."

Yến Hiểu liếc nhìn những mảnh vỡ mà Vu Tuyết ném qua, vẻ mặt có chút sững lại, hắn không nhặt nó lên, hắn chỉ nói: "Dù sao cũng đã nát đến thế này rồi, tỷ có ném đi cũng không sao."

Lúc này không chỉ Vu Tuyết mà cả Tần Trường Phong, người vẫn luôn tốt tính, cũng có chút tức giận. Hắn dừng lại, quay sang nhìn Yến Hiểu, trầm giọng nói: "Yến Hiểu, đệ có chuyện gì vậy? Kể từ lúc theo chúng ta vào thành đệ liền thành như vậy, rốt cuộc vì lý do gì?"

Vu Tuyết cũng nhìn hắn chằm chằm.

Yến Hiểu ngước mắt lên và cười nhẹ, vừa định trả lời thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng họ. Mặc dù giọng nói này vẫn tao nhã và êm tai như mọi khi, nhưng sự tức giận dữ dội ẩn chứa trong nó đã đánh thẳng vào trong lòng của ba người bọn họ.

"Yêu quái, ngươi chiếm thân thể đệ tử của ta, ngươi định làm gì?"

Cả ba người đều nhìn ra cửa sổ.

Trường bào sáng như tuyết với đôi lông mày đẹp như tranh vẽ, thanh trường kiếm trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.

Mặc dù Tần Trường Phong và Vu Tuyết chỉ mới nhìn thấy y một lần, nhưng khí chất hung hãn như kiếm tiên, vẫn khiến bọn họ trong nháy mắt nhận ra người đó.

“Từ sư thúc!” Vu Tuyết vui mừng không thôi: “Từ sư thúc, sao người lại ở đây?”

Từ Thư Mặc xua tay không trả lời lời nàng. Đôi mắt y chỉ chú ý một mình Yến Hiểu.

Yến Hiểu chớp mắt, sau đó một lúc liền mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc.

Tần Trường Phong và Vu Tuyết cũng lập tức hiểu ra.

Không nói đến chuyện gì khác, ngay cả nụ cười duyên dáng này trên mặt Yến Hiểu rất đẹp, nhưng nhìn những cử động nhỏ nhẹ mềm mại của “Yến Hiểu” và dáng vẻ tám tuổi của Yến Hiểu, cũng chỉ khiến người ta nghĩ đến một từ…

Cay mắt.

"Xem ra vẫn còn có người thông minh…" ‘Yến Hiểu’ liếc mắt nhìn Từ Thư Mặc, lắc đầu cười nói: "Vị tiền bối này, ngươi là sư phụ của hắn đi? Đúng là danh sư xuất cao đồ, đệ tử của ngươi tốt như vậy, ta thật sự rất hài lòng."

Từ Thư Mặc ánh mắt lạnh băng, đặt tay lên Chiếu Ảnh, trầm giọng nói: "Ngươi cút đi."

"Làm sao có thể làm như vậy?" ‘Yến Hiểu’ không vội vàng: "Ta đã đợi ở đây cả ngàn năm, rốt cuộc có được một cơ hội, làm gì dễ dàng buông tha như vậy."

“Đồ yêu quái, ngươi muốn làm gì Yến Hiểu!” Vu Tuyết là người có tính cách không sợ trời không sợ trời, bây giờ có chỗ dựa, dũng khí cũng lớn hơn: “Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng cút về đi, nếu không, chúng ta cho ngươi đẹp mặt!"

"Tiểu cô nương còn nhỏ tuổi đã nói năng linh tinh."

Vu Tuyết thậm chí còn không kịp hét lên, nàng chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, thanh trường kiếm đã đứng trước mũi nàng. Có trường kiếm ngăn cản, ma lực đen kịt đánh ra một mũi tên sắc bén nhanh chóng tán ra trong không khí.

"Từ sư thúc..." Vu Tuyết lúc này mới phản ứng được, một lúc sau toàn thân run lên vì sợ hãi, nàng nắm chặt tay Tần Trường Phong, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn "Yến Hiểu" vừa ra tay độc ác.

"Yến Hiểu" cười lạnh: "Quả là thân thủ tốt."

Cổ tay Từ Thư Mặc khẽ lật, hướng trường kiếm về phía trước mặt ‘Yến Hiểu’.

‘Yến Hiểu’ nhướng mày.

Sau ba giây im lặng, cả hai người đồng thời ra tay!

Tần Trường Phong nhanh chóng kéo Vu Tuyết trốn đi, bọn họ quan sát từ xa qua khe cửa. Hai người chỉ nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên trong màn sương xanh thẫm giữa hai người đang đánh nhau, đồ đạc trong nhà tan tành, thổi tung vô số cát bụi.

Hai người ở tâm của gió lốc cũng không có thời gian để chú ý đến xung quanh, hai người ngươi đến ta đi ra tay hung hiểm, dáng vẻ thư thái ban đầu của ‘Yến Hiểu’ đã biến mất từ

lâu, thay vào đó là trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lấm tấm, ánh mắt nhìn về phía Từ Thư Mặc ngày càng trở nên không mấy thiện cảm.

Vẻ mặt Từ Thư Mặc vẫn lạnh lùng, nhưng đôi môi mím chặt và ngọn lửa nhàn nhạt trong đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết của y đều cho thấy rõ tâm trạng của y lúc này.

Ánh mắt của cả hai thoáng chốc chạm nhau trong không khí và sau một cái chạm, họ liền tách ra!

‘Yến Hiểu’ đột nhiên rút kiếm từ thắt lưng của mình ra, trong miệng khẽ quát một tiếng, một luồng khí đen bay thẳng đến Từ Thư Mặc.

Từ Thư Mặc không tránh, y nâng Chiếu Ảnh trong tay lên nghênh đón!

Mũi kiếm đối diện với mũi kiếm, hai nguồn linh lực khổng lồ đánh thẳng vào nhau, tháp đồng hồ đã xưa cũ không còn chịu được sức mạnh như vậy, gần như lập tức bị linh lực to lớn nghiền nát.

Tần Trường Phong đang theo dõi trận chiến lập tức kéo Vu Tuyết đứng dậy, hai người nhanh chóng lui về phía sau mười bước, thoát khỏi phạm vi bị linh lực và cát bụi quét tới. Cũng vì vậy, hai người chẳng còn nhìn thấy rõ nữa.

“Làm sao vậy?” Vu Tuyết đưa tay phủi bụi trên mặt, nhìn chằm chằm hai người đang còn đứng trên sân: “Từ sư thúc có thể thắng được không?

Tần Trường Phong còn chưa trả lời, Từ Thư Mặc cùng ‘Yến Hiểu’ đồng thời ngước mắt lên nhìn nhau.

Tại nơi giao nhau giữa hai ánh mắt, sấm chớp như chợt lóe lên.

Âm thanh vỡ vụn của kim loại cực lớn và vang dội ra khắp nơi.

"Ừ… Từ sư thúc thắng rồi!"

Vu Tuyết cẩn thận nhìn rõ, rồi mới bắt đầu hô lên vui sướиɠ.

Rốt cuộc, Yến Hiểu cũng chỉ mới là đệ tử nhập môn, trên người cũng chỉ có một thanh linh kiếm bình thường của Bắc Cực Cung, về chất lượng, tất nhiên so với thanh kiếm Chiếu Ảnh của Tần Thư Hàn thì nó chẳng là gì.

Cho nên đến cuối cùng, nó cũng không thể chịu được áp lực của linh lực khổng lồ như vậy, nên nó vỡ tan ra từng li từng tí.

‘Yến Hiểu’ chạm vào vết thương đang chảy máu ở bên cổ, phun ra một ngụm máu lớn.

“Ta đã đánh giá thấp ngươi.” Hắn chế nhạo, nhưng khóe mắt và lông mày hiện lên vẻ kiêu ngạo cùng bất mãn: “Nếu không phải là thanh kiếm này, ta cũng không thua ngươi.”

Tần Thư Hàn gật đầu, mặc dù đang đứng trên sân, nhưng khuôn mặt tái nhợt và miệng vết thương trên cánh tay phải cũng cho thấy lúc này hắn bị thương cũng không nhẹ.

“Ngươi rất mạnh.” Từ Thư Mặc nói: “Cho dù là hồn phách cũng không dễ luyện chế, nhưng vì sao muốn luyện công của ma tộc, lại muốn đoạt xá đồ đệ của ta?”

"Thân thể của hắn ngàn năm khó có được." ‘Yến Hiểu’ miễn cưỡng ngồi dậy: “Thân thể tư chất cùng tu vi rất cao, điều hiếm thấy hơn nữa là hồn phách của hắn cũng không ổn định, cho nên ta mới có thể thành công dễ dàng. "

“Vậy đồ đệ của ta đâu?” Từ Thư Mặc chậm rãi bước đến chỗ ‘Yến Hiểu’ với thanh kiếm trong tay, ánh kiếm sáng bạc lóe lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng của ‘Yến Hiểu’.

“Ta không biết.” ‘Yến Hiểu’ cũng có vẻ thấy buồn cười, thậm chí còn nheo mắt mỉm cười: “Hắn ta chạy trốn nhanh. Ta còn chưa kịp làm gì mà hắn đã tốn mất tăm rồi.”

Từ Thư Mặc im lặng một lúc, như thể y đang cố phân biệt điều hắn ta nói là đúng hay sai. ‘Yến Hiểu’ cũng không nói nữa, mà là ngẩng đầu lên, ánh mắt giễu cợt.

"Sao, muốn gϊếŧ ta đoạt lại thân xác cho đệ tử của ngươi?"

Sau khi nghe hắn ta nói, Tần Trường Phong và Vu Tuyết vừa đi đến đều lộ ra vẻ tức giận. Chỉ có biểu tình của Từ Thư Mặc dần trở nên nghiêm túc hơn.

Sau một lúc, giọng nói của y rất chân thành, nhìn thẳng vào ‘Yến Hiểu’ rồi hỏi: "Vậy thì phải làm sao để ngươi có thể rời đi và đồ đệ ta có thể sống lại?"